Đặng Thế Phong
" Nhớ khi chiều sương ,
"CÙng ai trắc ẩn tấm lòng ..."
Một người nghệ sĩ xuất sắc chỉ cần một vài tác phẩm cũng đủ để đời .
Tôi nghe Đặng Thế Phong đã từ lâu và rất nhiều lần : Nhạc có lời, nhạc hòa tấu hoặc độc tấu với nhiều ca sĩ và nhạc sĩ thể hiện . và bao giờ cũng xúc động bâng khuâng khi nghe những giai điệu, ca từ về những mùa thu ấy ...về con thuyền không bến trôi lang thang theo dòng ...
" Nhớ khi chiều sương ,
"CÙng ai trắc ẩn tấm lòng ..."
Một người nghệ sĩ xuất sắc chỉ cần một vài tác phẩm cũng đủ để đời .
Xin giới thiệu với các bạn bài viết của NGUYỄN ĐÌNH TOÀN về người nhạc sĩ tài hoa vắn số nầy .
Mùa tựu trường 2009
Mùa tựu trường 2009
VTD
Đặng Thế Phong là một trong những nhạc sĩ tiền phong của chúng ta. Ông mất rất sớm, mới ngoài hai mươi tuổi. Ông chỉ để lại có ba bản nhạc.
Cũng có người cho rằng ông có tới bốn hay năm bài. Nhưng thực tế, không ai biết cái bài thứ tư, thứ năm đó. Vậy chỉ nên coi những bài mọi người đều đã biết: Giọt Mưa Thu, Con Thuyền Không Bến và Đêm Thu, chính thức là những tác phẩm của ông.
Những người đồng thời với Đặng Thế Phong kể lại rằng ông muốn trở thành họa sĩ chứ không phải nhạc sĩ.
Cũng như Nhất Linh, Đặng Thế Phong đã thi vào trường Mỹ Thuật Đông Dương ở Hà Nội, nhưng rồi bỏ dở ý định theo đuổi hội họa.
Và cái việc Đặng Thế Phong thi vào trường Mỹ Thuật ấy, đã để lại một huyền thoại. Nghe nói ông đã vẽ một thân cây cụt (không có ngọn), rất đẹp. Vị giáo sư người Pháp chấm bài, khen ngợi, nhưng nói rằng: “E Đặng Thế Phong không sống lâu được.”
Nhớ, xa hơn nữa, các cụ ta cũng truyền lại rằng, một học giả Trung Hoa, sau khi đọc xong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn, đã nói: “Người này nhiều lắm 5 năm nữa sẽ chết, vì tinh hoa trút hết ra cả đây rồi”.
Cả hai sự tiên liệu đều đúng.
Đặng Thế Phong là một trong những nhạc sĩ tiền phong của chúng ta. Ông mất rất sớm, mới ngoài hai mươi tuổi. Ông chỉ để lại có ba bản nhạc.
Cũng có người cho rằng ông có tới bốn hay năm bài. Nhưng thực tế, không ai biết cái bài thứ tư, thứ năm đó. Vậy chỉ nên coi những bài mọi người đều đã biết: Giọt Mưa Thu, Con Thuyền Không Bến và Đêm Thu, chính thức là những tác phẩm của ông.
Những người đồng thời với Đặng Thế Phong kể lại rằng ông muốn trở thành họa sĩ chứ không phải nhạc sĩ.
Cũng như Nhất Linh, Đặng Thế Phong đã thi vào trường Mỹ Thuật Đông Dương ở Hà Nội, nhưng rồi bỏ dở ý định theo đuổi hội họa.
Và cái việc Đặng Thế Phong thi vào trường Mỹ Thuật ấy, đã để lại một huyền thoại. Nghe nói ông đã vẽ một thân cây cụt (không có ngọn), rất đẹp. Vị giáo sư người Pháp chấm bài, khen ngợi, nhưng nói rằng: “E Đặng Thế Phong không sống lâu được.”
Nhớ, xa hơn nữa, các cụ ta cũng truyền lại rằng, một học giả Trung Hoa, sau khi đọc xong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn, đã nói: “Người này nhiều lắm 5 năm nữa sẽ chết, vì tinh hoa trút hết ra cả đây rồi”.
Cả hai sự tiên liệu đều đúng.
Như thế, cả Tây lẫn Tàu đều trông vật mà biết bệnh? Hay đó chỉ là điều giản dị như Shakespeare đã nói “trái nào chín trước nhất thì rụng trước hết?”
Ba ca khúc của Đặng Thế Phong được viết vào những ngày nền tân nhạc của chúng ta khởi đầu, và đều là những tình khúc.
Và tình khúc Đặng Thế Phong, ngay từ những ngày xa xôi ấy, đã có một tầm vóc khác:
Biết đâu bờ bến
Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu
Trên con sông Thương nào ai biết nông sâu
Nhớ khi chiều sương
Cùng ai trắc ẩn tấm lòng
Dứt bao tình thương
Thuyền mơ buông trôi theo dòng
Bến mơ dù thiết tha
Thuyền ơi đừng chờ mong
Trong ngần ấy lời ca chữ nào nói đến tình yêu, chữ nào không? Hình như không phải chỉ là con thuyền buông trôi theo dòng mà có cả kiếp người trôi trong dòng đời, cái có thật và cái tưởng tượng đều lẩn khuất sau một màn sương, chúng ta nhìn nhau với lòng trắc ẩn, hạnh phúc khó khăn hay chỉ sống không thôi đã là một điều khó khăn, “bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi đừng chờ mong”, chúng ta chẳng thể nào tới được nơi mong ước cũng không biết đã ra đi từ đâu:
Thu xưa xa xăm ngoài chân mây
Thu nay bơ vơ thuyền trôi đây
Phải chăng thuyền nhớ nơi non bồng
Nơi đã bao phen chùng tơ lòng…
Con sông nào chẳng có hai bờ, nhưng bờ có phải là bến không?
Nghe nhạc Đặng Thế Phong là nghe lấy những tiếng ở giữa chừng đời sống ấy, tiếng va chạm của cái chốn xa xăm ngoài chân mây với cái cõi bơ vơ thuyền trôi đây.
Người ta không hiểu sao ở ngưỡng cửa của tuổi hai mươi Đặng Thế Phong đã nghe ra cái tiếng nhân thế bao la sầu như ông viết trong Giọt Mưa Thu:
Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây
Phòng vắng bốn bề không liếp che gió về
Ai nức nở thương đời châu buông mau
Dương thế bao la sầu…
Nghe nói khi mới viết xong ca khúc này Đặng Thế Phong đã đặt tên là Vạn Cổ Sầu rồi sau đó mới đổi thành Giọt Mưa Thu.
Cả ba ca khúc Đặng Thế Phong để lại cho đời đều là những bản thu ca.
Điều này nữa có phải cũng là một báo hiệu cái mùa đông sửa đang đón đợi ông?
Lấy những cái đã xẩy ra rồi để giải thích sự việc, người ta thường tìm cách ráp sao cho ăn khớp, điều ấy dễ thôi. Nhưng quả thật nghe lại nhạc Đặng Thế Phong, chúng ta sẽ thấy, chỉ cái mùa vạn vật dường như đắm một nữa trong mộng ấy, mới thích hợp với tâm hồn ông.
Tất cả các lời ca của Đặng Thế Phong đều long lanh sáng. Nhưng chúng không sáng cái ánh sáng của mặt trời, mà sáng cái sáng của lân tinh, của ánh trăng. Cái buồn trong nhạc của Đặng Thế Phong còn có thêm một cái buồn lây của đóa hoa đứng im như mắc buồn, nỗi buồn đọng lại hay mùa đông buồn trong ánh sao, cả ba cách dùng đều có nghĩa.
Cũng nên nói thêm là gần đây, những bài hát gọi chung là tiền chiến, được thu thanh ở cả trong lẫn ngoài nước, có đến chín phần mười sai. Sai cả nhạc lẫn lời. Nói sai là căn cứ vào những gì đã được in ra, phổ biến trước đây.
Trường hợp chính tác giả viết lại thì đành chịu, không thể nói là sai được.
Trở lại với Đặng Thế Phong.
Ông đã bỏ không đặt tên ca khúc của mình là Vạn Cổ Sầu.
Nhưng ông đã để lại nỗi sầu ấy cho chúng ta và có lẽ cho cả những người sau này nữa.
Cái chết của Đặng Thế Phong, cái chết của Nguyễn Nhược Pháp, của Thạch Lam, cho đến bây giờ, nhớ lại, nghe nhắc lại, chúng ta vẫn chưa hết ngẩn ngơ, vì không muốn tin, không tin được đó là sự thật, những bậc tài hoa như thế, tiếc thay tài sao đành lỡ làng (Dương Thiệu Tước).
Chúng ta tiếc vì nghĩ rằng, nếu những người ấy không chết yểu như vậy, chắc chúng ta còn được thưởng thức thêm nhiều tác phẩm. Có đúng như vậy không?
Giả thử ước muốn của chúng ta có thể trở thành sự thật thì những cuộc sống thêm ấy sẽ là bao lâu?
Chính xác là bao lâu sẽ vừa với ước muốn của chúng ta?
Và, liệu chính những người ấy, có ưng vậy chăng?
Nguyễn Đình Toàn
Quận Cam, California.
(Trích Khởi Hành)
GHI CHÚ :
Quận Cam, California.
(Trích Khởi Hành)
GHI CHÚ :
Nhà văn Nguyễn Đình Toàn sinh năm 1936 tại Hà Nội, tị nạn Cộng Sản lần thứ nhất năm 1954; trước 1975 làm việc tại Đài Phát Thanh Sài Gòn, nổi tiếng với chương trình Nhạc Chủ Đề trên đài này, trong khi cộng tác với các tạp chí văn học bằng các truyện ngắn, và thơ. Năm 1998 ông tị nạn Cộng Sản lần thứ hai, qua Hoa Kỳ và trở lại hoạt động mạnh trong lãnh vực âm nhạc, cho thực hiện hai cuốn CD ngay khi phát hành đã được đón nhận nồng nhiệt: Hiên Cúc Vàng với chỉ một giọng ca Khánh Ly, và Tình Ca Việt Nam với Duy Trác, Khánh Ly, Sĩ Phú, Thái Thanh, Võ Anh Tuấn, Lệ Thu. Tác phẩm văn chương của ông có thể kể: Chị Em Hải, 1961, tác phẩm đầu tay, nhật báo Tự Do xuất bản, Những Kẻ Đứng Bên Lề, 1964, Con Đường, 1967, Ngày Tháng, 1968, Đêm Hè, 1970, Giờ Ra Chơi, 1970. Không Một Ai, 1971, Thành Phố, 1971, Tro Than, 1972. Năm 1973 Nguyễn Đình Toàn được trao giải Văn Học Nghệ Thuật Toàn Quốc (VNCH) bộ môn truyện, với tác phẩm Áo Mơ Phai. Ông và gia đình hiện cư ngụ tại thành phố Westminster, California.
nguồn :
http://ongvove.wordpress.com/2009/08/28/d%E1%BA%B7ng-th%E1%BA%BF-phong/
nguồn :
http://ongvove.wordpress.com/2009/08/28/d%E1%BA%B7ng-th%E1%BA%BF-phong/
Những gì đáng cảm nhận nơi cuộc đời nhạc sĩ Đặng Thế Phong, ông Nguyễn Đình Toàn đã nói hết rồi ! Kẻ phàm phu tục tử như chúng ta biết còn gì để nói...!
Trả lờiXóaChỉ còn đồng cảm một điểm, những bậc tài hoa thường yểu mệnh ! ĐTP soạn ca từ với lời lẻ siêu thoát, gần như Hàn Mặc Tử trong thi ca..., làm ta chạnh nhớ đến một Thạch Lam với giọng văn trong trẻo thanh thoát, một Nguyễn Nhược Pháp với chỉ mổi bài thơ "Đi chùa Hương" đã làm nên tên tuổi...!
Tất cả họ đều có cuộc đời quá ngắn ! Đúng là "Tài hoa đoản mệnh", cũng giống như nữ giới "Hồng nhan bạc mệnh' vậy thôi...!
Âu cũng là lẻ bù trừ, bởi vậy mình sống dai nên cái gì cũng tệ thì cũng không lấy làm buồn...!
Vậy tui ráng cái gì cũng tệ để được sống thêm ít lâu nữa ?
Trả lờiXóaTrong 3 bài của Đặng Thế Phong, bài Đêm thu ít được phổ biến hơn cả (trong bài của Nguyễn Đình Toàn cũng không trích dẫn). Bài này cũng hay lắm, buồn man mác. Tôi thích cả 3 bài.
Trả lờiXóaĐêm thu
Vườn khuya trăng chiếu
Hoa đứng im, man mác buồn
Lòng ta xao xuyến
Lắng nghe lời hoa
Cánh hoa vương buồn trong gió
Áng hương yêu nhẹ nhàng say - gió lay
Cành sương nặng trĩu
Ru bóng đêm - trong ánh vàng
Màn đêm buông xuống
Mái im triền miên
Bóng cô đơn dường thao thức
Mãi trong đêm nặng sầu thương - hồn vương
Qua lá cành
Ánh trăng lan dịu dàng
Ru hồn bao nhớ nhung
Đêm lắng buồn
Tiếng Thu như thì thầm
Trong hàng cây trầm mơ
Làn gió lướt tới cuốn đưa hồn ta phiêu diêu theo mây trắng trôi lơ lửng
Ngàn muôn tiếng réo rắt côn trùng như than như van mơ hồ theo gió lan
Trăng xuống dần
Cỏ cây thêm âm thầm
Đông buồn trong ánh sao
Như chiếu nhìn mắt ta bao lạnh lùng
Lay hồn ta - rồi tan
Dường như Đêm thu là tác phẩm đầu tay của ông? (Theo Wikipedia)
Hồi xưa nghe Thanh Thúy hát bài này, cứ như ai nắm lấy từng khúc ruột của mình rút ra vậy.
Trả lờiXóaCám ơn phnhan đã trích dẫn bài nầy ...
Trả lờiXóaCám ơn phnhan đã trích dẫn bài nầy .
Trả lờiXóaMẹ của CNB hát bài này rất hay. Hì. Hì.
Trả lờiXóahôm nào em dẫn anh Sơn xuống nghe Mẹ hát nhé anh
Trả lờiXóaMẹ ai?
Trả lờiXóavậy anh muốn nghe Mẹ ai hát hay?
Trả lờiXóaTrời, cho tui xin đi. Hai ông cà rỡn kiểu này thì mai mốt thế nào chú Dũng cũng bị mất bớt một khách qua đọc và comment thôi...
Trả lờiXóa@CNB: Cà rỡn là ông Tài, tui chỉ hỏi ổng "Mẹ ai?" chứ không có cà rỡn...!
Trả lờiXóaĐề nghị cô giáo edit giùm chổ 'hai ông" cho tui nhờ.
Vui thôi mà , đừng giận hai ông ấy . Không có gì đâu !
Trả lờiXóaChú Dũng@: Không dám giận, chỉ là vui thôi mà, tại có người hơi ... vui quá nên bị phản ứng. CNB cũng vui nhưng trong chừng mực nào đó thôi. Blogging cũng là để vui mà. Không vui nữa thì nghỉ vậy. Hơi đâu giận người dưng chú ơi. Chúc chú mạnh giỏi và luôn vui nhen chú, qua nhà chú comment, sợ .... lọt họng thiên hạ.
Trả lờiXóanguyenyenson@: Vậy xin lỗi ông nguyenyenson@ bên trên nhen. Không qua comment nhà chú Dũng thì không sao nữa rồi, vì cả 2 ông không là contacts trong list nhà CNB.
Rủ anh Yên Sơn xuống nghe mẹ tụi mình hát hả?
Trả lờiXóaXin lỗi chú Dũng. Delete 2 còm rồi. Bye chú. Hì. Hì
Trả lờiXóa@nguyenyenson : "cà rỡn là ông Tài" (cái này là vụn chèo khéo chống), "đề nghị cô giáo....." (????? giống họp chi bộ quá)
Trả lờiXóa@CNB : "hai ông cà-rỡn..." (tội nghiệp nguyenyenson và Tài quá)
@chú Dũng : "... đừng giận hai ông ấy...." (chỉ một ông thôi, còn lại là thằng)
qua cơn lận đận mới hiểu được lòng nhau (trích : giữa mạc tư khoa nghe câu hò nghệ tĩnh)
http://www.youtube.com/watch?v=EES8cwEADBY
cháu lau nhà lại cho chú rồi. trãi thảm lại nghen chú. CNB ơi ơi ơi......
Trả lờiXóa