Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

TRÍCH HỜI KÝ NHỮNG NGÀY THÁNG CŨ ...



THƠ ẤU

 Tặng NGUYỆT HẠNH , cô bạn gái nhỏ ngày xưa …











     Ai trontg chúng ta lại không có những kỷ niệm vui buồn của những ngày thơ dại ? nhất là những kỷ niệm đó thuộc loại tình cảm hay những đắng cay, cơ cực của kiếp người .

   Xin chép lại bài thơ TIỀN VÀ LÁ của Kiên Giang để minh chứng cho nhận định trên . 

                                                     Tiền và lá

                                                          Kiên Giang
 
                       (Riêng tặng các bạn đã dang dở với mối tình đầu...)

                    Ngày thơ, hớt tóc "miểng rùa"
                    Ngày thơ, mẹ bắt đeo "bùa cầu ông".
                    đôi ta cùng học vỡ lòng,
                    Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh.

                     đôi nhà cũng một sắc tranh,
                     Chia nhau từ một trái chanh, trái đào.
                     đêm vàng soi bóng trăng cao,
                     Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời.

                    Anh moi đất nắn "tượng người",
                    Em thơ thẩn nhặt lá rơi làm tiền.
                    Mỗi ngày chợ họp mười phiên,
                    Anh đem "người đất" đổi tiền "lá rơi".

                    Nào ngờ mai mỉa cho tôi,
                    Lớn lên em đã bị người ta mua.
                    Kiếp tôi là kiếp làm thơ,
                   Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi.

                    Tiền không là lá em ơi!
                    Tiền là giấy bạc của đời in ra.
                    Người ta giấy bạc đầy nhà,
                    Cho nên mới được gọi là chồng em.

                    Bây giờ những buổi chiều êm,
                    Anh gom lá đốt, khói lên tận trời!!!
                    Người mua đã bị mua rồi,
                   Chợ lòng họp một mình tôi vui gì!

                                                            (1956)
 
      Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=26431
     http://vnthuquan.net/tho/tho.aspx?id=488&thisi=Kiên%20Giang



         http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Tien-Va-La-   Le-Thuy.IWZAOAA7.html  (Bài hát)


    Ngoài ra, Trang Thế Hy cũng có một bài thơ chủ đề cũng tương tự, với tựa đề ĐẮNG VÀ NGỌT, còn có tựa là CUỘC ĐỜI , nhạc sĩ Phạm Duy khi phổ thành nhạc đặt tên là QUÁN BÊN ĐƯỜNG .

                                              ĐẮNG VÀ NGỌT

                     Ngày xưa hồi còn thơ,
                     Một chiều nắng nhạt khoe màu tơ,
                    Tôi cùng em hai đứa
                    Thơ thẩn ngồi chơi trên ngạch cửa
                    Tóc em chừa bánh bèo,
                    Môi chưa hồng, da mét (con nhà nghèo)
                    Đầu anh còn hớt trọc,
                    Khét nắng hôi trâu, thèm đi học.
                    Em cầm một củ khoai,
                    Gọt vỏ bằng răng rồi chia hai.
                    Thứ khoai sùng lượm mót
                    Mà sao nó ngọt ơi là ngọt !
                    Bây giờ giữa đường đời,
                    Kỷ niệm ngày xưa xa mù khơi.
                    Gặp nhau chiều mưa lạnh,
                    Hai đứa đều sang trong bộ cánh.
                    Dung nhan em còn tươi,
                    Anh mừng tưởng đâu đời em vui.
                    Nào hay đây là quán,
                    Em bẹo hình hài rao lên bán !
                    Giữa thời đông khách mua,
                    Chợ thịt còn sung được nhiều mùa.
                    Nghe nói anh cầm viết,
                    Nghệ thuật là gì em muốn biết.
                    -Mùi tanh nói mùi thơm,
                     Cây bút trong tay: cần câu cơm,
                     Đó, em ơi !Nghệ thuật,
                     Nhắm mắt, quay lưng chào sự thật.
                     Rồi đôi ta nhìn nhau,
                    Không ai đánh mà lòng nghe đau.
                    Em mời anh bánh ngọt
                     Nhớ cũ khoai sùng ngày xưa lượm mót.
                     Đường bánh tươm vàng mơ
                     Như nắng chiều xưa khoe màu tơ.
                     Mới cầm lên chưa cắn
                     Mà sao nó đắng ơi là đắng !
                     Xin anh một nụ cười.
                   - Cười là sao nhỉ ?Anh quên rồi.
                     Xin em chút nước mắt.
                     -Mạch lệ em từ lâu đã tắt.
                     Hỏi nhau: buồn hay vui ?
                     -Biết đâu ! Ta cùng hỏi cuộc đời.

                                        Trang Thế Hy (1959)

               http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=5F6Yd_BJyp


         … và đây là chuyện của tôi ngày xưa …

Thời ấy nhà tôi ở trong một xóm nhỏ vùng Cà Mau , nhà có vườn khá sầm uất

  Bên sông cách nhà tôi một khoản, qua một cây cầu váng là nhà chú Mười Kiểu, một nhà địa chủ giàu có trong vùng . Nhà ngói nhiều gian, vườn tược mênh mông . Hạnh là cô con gái duy nhất của ông , bạn học cùng lớp với tôi thường rủ tôi về nhà em đi hái ổi hay dùng cây chọc bẻ trái ô môi , hoặc đốn mía …

               Ô Môi

                                                              Ô MÔI

   Lũ chúng tôi gồm 4, 5 đứa bạn thân trong lớp thường kéo nhau ra phía sau vườn cất nhà chòi chơi .

   Tôi và Hạnh thường cất một gian riêng và bọn trẻ thường “cáp” tôi và Hạnh với nhau . Chúng tôi mặc nhiên công nhận chuyện đó , song nhiều lần Hạnh không khỏi đỏ mặt khi chúng bạn nói chơi hơi bạo . 

  Tuy chúng tôi không dám chơi trò vợ chồng , nhưng khi được người khác tác động vào , chúng tôi không khỏi thấy lòng xao xuyến, một thứ xao xuyến thơ ngây như biết mà chưa biết, như thích mà cố làm ra vẽ không thích …

                     Dàn bầu

                                                
                    …Hai đứa mình còn trẻ thơ ,
                    Rủ nhau ngồi ngưỡng cửa chơi,
                   Thẩn thơ …

                                        (Phạm Duy- Quán bên đường)

                  Thơ của Trang Thế Hy :

                   … Em cầm một củ khoai,
                   Gọt vỏ bằng răng rồi chia hai ,
                   Thứ khoai sùng lượm mót,
                    Sao mà nó ngọt ơi là ngọt !...

                                        (Trang Thế Hy : Đắng và ngọt) .



                             Giặt đồ ở ao sen


   Kiêng Giang với bài thơ Tiền và Lá :

                    Ngày thơ, hớt tóc "miểng rùa"
                    Ngày thơ, mẹ bắt đeo "bùa cầu ông".
                    đôi ta cùng học vỡ lòng,
                    Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh…

                          (Kiên Giang : Tiền và lá)

Cũng nói lên tấm tình thơ dại của hai đứa trẻ mặc dù mới học vỡ lòng .

          … đôi nhà cũng một sắc tranh,
               Chia nhau từ một trái chanh, trái đào.
               đêm vàng soi bóng trăng cao,
               Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời.

                                   (Kiên Giang : bđd)


  Hồi ấy tôi đâu có đọc những vần thơ nầy , nhưng cảnh của tôi và Hạnh cũng đầy ắp những tình tiết không khác gì những câu thơ Kiên Giang đã viết .

                 
  Cầu tre


     Thời gian cứ trôi đi biền biệt , chúng tôi sống vui vầy bên nhau cho đến hết niên học và mùa hè năm ấy , tình cảm thân thiết giữa chúng tôi cũng nẩy nở dần theo năm tháng .

    Bỗng giặc tràn về xóm tôi càn quét , đốt phá tan hoang !

   Hầu hết những người trong xóm đều tản cư vào vùng địch hậu , một số người chạy ra Thành ; nhà tôi tản cư lên Cần Thơ – quê ngoại tôi –

               
 bến sông

                                                     Bến sông quê...


   Hôm chúng tôi ra chợ Cà Mau đón xe , tình cờ tôi gặp Hạnh ! Nhà em cũng chạy ra chợ Cà Mau .

   Chúng tôi chỉ nhìn nhau không nói được lời nào , mỗi người đi mỗi ngã !

   Từ đó bóng chim tăm cá , người xưa không còn đâu thấy nữa …

    Nhiều năm sau…



    Chiến cuộc càng ngày càng ác liệt ,

    Tin tức càng ngày càng xa .

    Tôi đâu ngờ cuộc chia tay lần ấy gần như là vĩnh biệt nhau, để rồi mấy chục năm sau chúng tôi gặp lại trong cảnh ngỡ ngàng …



Lu nước

  
          Một năm kia, lòng nhớ quê xưa nung nấu . Tôi rủ ba tôi trở về chốn cũ để thăm lại họ hàng xa các bấy lâu .

        Thời đó Quốc Lộ 4 - nay là QL1 – chạy từ TP Sài Gòn đến Cà Mau thuộc phe quốc gia ; đa số vùng trong quốc lộ  thuộc mấy ông VC .

     Sáng sớm, tôi và ba tôi băng đồng về thăm làng cũ , nơi giờ đây là xôi đậu : Ban ngày QG, ban đêm VC .

                                             

 Dòng sông quê

              
   Không còn nhận ra con sông uốn khúc ngày nào ! Nhà cửa, vườn tược tang hoang . Bà con xóm giềng chẳng còn mấy ai . Kẻ tản cư vô sâu vùng trong , người đi ra khu Ấp chiến lược .

    Chỉ còn lại ít người quen cũ bám trụ lại thì sống nghèo khổ trong những ngôi nhà lụp xụp , bỡi không còn hoa lợi gì đáng kể .

   Hai cha con tôi ghé nhà chú Tam Sơn là anh của chú Mười Kiểu được chú cho biết gia đình chú Mười đã dời ra Cà Mau tránh giặcvà tôi cũng được biết Nguyệt Hạnh đã có chồng rất sớm, lúc em 18 tuổi :

        “ Ong bầu đậu đọt mù u ,
        “ Lấy chồng càng sớm lời ru càng buồn …”
(Thơ Kiên Giang)


tuổi thơ


   Chồng của em đi lính QG bị thương phải cưa chân. Hạnh có 3 con , hầu như một mình em phải tần tảo nuôi con và người chồng tàn tật ,

   Lúc ấy tôi chưa lập gia đình , bâng khuâng nghĩ về những ngày xưa cũ thời thơ dại mà lòng buồn man mác !

   Kiên Giang viết mấy câu kết bài thơ khi người yêu bé nhỏ đi lấy chồng cũng  thật là buồn :

                   Bây giờ những buổi chiều êm,
                  Anh gom lá đốt, khói lên tận trời!!!

                  Người mua đã bị mua rồi,
                 Chợ lòng họp một mình tôi vui gì !

   Còn tôi ?

Tôi bùi ngùi trở về TP , kết thúc một chuyến về quê buồn .

Trên đường về , hai cha con ghé Bạc Liêu ăn cơm – tôi chở ông đi bằng xe vespa – thấy tôi có vẻ buồn , ông nói :

-    Hồi đó ba thấy con Hạnh rất đẹp . Tội nghiệp con nhỏ …

Tôi nhìn ông hơi thoáng ngạc nhiên : Làm sao ông biết được chuyện của tôi ? 

   Ôi ! Người cha trông nghiêm khắc ấy tưởng chừng như không bao giờ để ý đến những điều nhỏ nhặt đã thấu hiểu được tâm sự của đứa con , và tôi thầm cảm ơn ông đã quan tâm đến tôi mặc dù chuyện cũ chỉ là chuyện của trẻ con lúc còn thơ dại …

                           
 Photobucket



  Năm 2004 dịp về quê cúng Thanh Minh, tình cờ tôi gặp lại Hạnh .

  Em nhìn tôi rưng rưng nước mắt .

  Tôi hỏi em :

-    Em còn nhớ chuyện ngày xưa không? 

    Em lau nước mắt , nhìn tôi , không nói .

  Tôi nghĩ : Bi kịch bây giờ đâu có khác gì đoạn kết của bài thơ Quán bên Đường

               … Xin anh một nụ cười.
                 - Cười là sao nhỉ ?Anh quên rồi.
                   Xin em chút nước mắt.
                 - Mạch lệ em từ lâu đã tắt.
                  Hỏi nhau: buồn hay vui ?
                 - Biết đâu ! Ta cùng hỏi cuộc đời.

                                                         Sài Gòn , thu 2009



Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

GHI CHÉP ...


        








HAI  SẮC  HOA  TIGÔN

 




 Tuần trước về Cần Thơ thấy giàn hoa Ti gôn của ông anh đẹp quá bèn chụp mấy tấm hình . Mình là dân chụp hình tài tử , lại không có máy tốt nên chỉ  chụp được mấy tấm không mỹ thuật  lắm .

   Thấy hoa lại nhớ đến người – người vô hình TTKH – nên post lên mấy nhánh hoa chụp tình cờ và vài bài thơ của TTHK , vốn dĩ gợi hứng từ Hai sắc hoa Ti gôn : Ti gôn trắng và đỏ để các bạn đọc khi trà dư tửu hậu và nhớ về một thuở xa xưa ấy tuy xã hội chưa văn minh như bây giờ , song con người và thơ vẫn tuyệt diệu, phải không ?

  Về thơ của TTKH đã làm hao tổn giấy mực rất nhiều ở thế kỷ trước cho đến bây giờ , mình không dám lạm bàn gì cả,  Chỉ chép những vần thơ tuyệt cú lên đây và mấy bông hoa để nhớ đến người xưa cũng đã một thời yêu thơ, yêu hoa , yêu người và …yêu nhau …

    Từ năm 1937 đến nay đã 72 năm rồi , nhưng những câu thơ, ý thơ nầy đâu có cũ , vẫn mượt mà , lãng mạn và dễ thương quá , phải không các bạn ?


tigon do 

                                            "
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
                                            Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi ..."




    HAI SẮC HOA TI GÔN

                                                                               TTKH

                   Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
                   Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
                   Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
                   Tôi chờ người đến với yêu đương

                  Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
                   Dải đường xa vút bóng chiều phong
                  Và phương trời thẳm mờ sương cát
                  Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng


Photobucket

                  Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
                  Thở dài trong lúc thấy tôi vui
                  Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
                  Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

                   Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
                   Cánh hoa tan tác của sinh ly
                   Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
                   Là chút lòng trong chẳng biến suy

                    Đâu biết lần đi một lỡ làng
                    Dưới trời đau khổ chết yêu đương
                    Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
                   Trong một ngày vui pháo nhuộm đường


tigon do

                   Từ đấy thu rồi, thu lại thu
                    Lòng tôi còn giá đến bao giờ
                    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
                    Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

                    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
                    Ái ân lạt lẻo của chồng tôi
                     Mà từng thu chết, từng thu chết
                    Vẫn giấu trong tim bóng một người


Photobucket

                    Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
                    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
                    Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
                    Và đỏ như màu máu thắm pha

                    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
                    Một mùa thu trước rất xa xôi
                     Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
                     Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Photobucket

                   Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
                   Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
                  Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
                   Người ấy sang sông đứng ngóng đò

                    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
                    Trời ơi, người ấy có buồn không?
                    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
                    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

Photobucket

        




                                               `BÀI THƠ THỨ NHẤT
 

                     Thuở trước hồn tôi phơi phới quá
                      Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương
                      Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại
                      Êm ái trao tôi một vết thương.
 
                   Tai ác ngờ đâu gió lại qua
                   Làm kinh giấc mộng những ngày hoa
                   Thổi tan tâm điệu du dương trước
                   Và tiễn người đi bến cát xa.
 
                   Ở lại vườn Thanh có một mình
                   Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh
                   Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo
                   Yêu bóng chim xa nắng lướt mành.


Photobucket
 
                   Và một ngày kia tôi phải yêu
                   Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
                    Những cô áo đỏ sang nhà khác
                    Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều.
 
                    Từ đấy không mong không dám hẹn
                    Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm
                   Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ
                   Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em.
 
                     Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên
                     Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
                    Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
                    Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên.


tigon do
 
                     Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
                      Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ
                    Tóc úa giết dần đời thiếu phụ
                     Thì ai trông ngóng chả nên chờ.
 
                     Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
                     Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa:
                     “Cố quên đi nhé câm mà nín
                     Đừng thở than bằng những giọng thơ”.
 
                     Tôi run Sợ viết lặng im nghe
                     Tiếng lá thu khô xiết mặt hè
                     Như tiếng chân người len lén đến
                     Song đời nào dám gặp ai về.
 
                     Tuy thế tôi tin vẫn có người
                     Thiết tha theo đuổi nữa than ôi
                     Biết đâu tôi một tâm hồn héo
                     Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi


Photobucket





BÀI THƠ ĐAN ÁO
 
                           Chị ơi, nếu chị đã yêu
                           Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương
                           Đã xa hẳn quãng đời hương
                           Đã đem lòng gửi gió sương mịt mùng
 
                           Hay chăng chị mỗi chiều đông
                           Đáng thương những kẻ có chồng như em
                           Vẫn còn giá lạnh trong tim
                           Đan đi đan lại áo len cho chồng
 
                          Con chim ai nhốt trong lồng
                          Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ
                           Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ
                           Hay đâu gió đã sang bờ ly tan


Photobucket
 
                          Tháng ngày miễn cưỡng em đan
                          Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng
                          Như con chim nhốt trong lồng
                         Tháng ngày than tiếc ánh hồng nơi nao
 
                           Ngoài trời hoa nắng xôn xao
                          Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm
                          Ai đem lễ giáo giam em
                          Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời
 
                           Lòng em khổ lắm chị ơi
                           Trong bao ngờ vực với lời mỉa mai
                           Quang cảnh lạ, tháng năm dài
                            Đêm đêm nằm tưởng ngày mai giật mình


Photobucket



       
Bài thơ cuối cùng 
 
    

                                                                                    TTKH


                            Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ !
                            Một mùa thu cũ một lòng đau
                            Ba năm ví biết anh còn nhớ
                            Em đã câm lời có nói đâu

                           Ðã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly
                           Càng khơi càng thấy lụy từng ly
                          Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
                           Mà viết tình em được ích gì ?


Ti gon do


                                            "Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
                                            "Mà viết tình em được ích gì
" ?


                          Chỉ có ba người đọc thơ riêng
                           Bài thơ "đan áo" của chồng em
                            Bài thơ đan áo nay rao bán
                           Cho khắp người đời thóc mách xem

                           Là giết đời nhau đấy biết không ?
                           Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
                           Giận anh tôi viết dòng dư lệ
                           Là chút dư hương điệu cuối cùng

                           Từ nay anh hãy bán thơ anh
                           Và để yên tôi với một mình
                            Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét
                           Thì đem mà đổi lấy hư vinh

                            Ngang trái đời hoa đã úa rồi
                            Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
                             Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp
                             Ði nhớ người, không muốn nhớ lời

                            Tôi oán hờn anh mỗi phút giây
                             Tôi run sợ viết bởi rồi đây
                             Nếu không yên được thì tôi chết
                             Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy


tigon đỏ!

                      
                      " Nếu không yên được thì tôi chết
                                               Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy
"


                            Năm lại, năm qua cứ muốn yên
                            Mà phương trời nhớ chẳng làm quên
                            Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
                            Lại chính là anh, anh của em

                           Tôi biết làm sao được hỡi trời!
                           Giận anh không nỡ nhớ không thôi
                           Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
                           Sợ quá đi anh, có một người...


tigon do


                                                                                 10/2009













 

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

TRÍCH HỒI KÝ : NHỮNG NGÀY THÁNG CŨ ...








KỶ NIỆM SÀI GÒN













I.- BỠ NGỠ SÀI GÒN .

Đó là những năm của thập niên 60. Tôi được gia đình cho lên Sài Gòn học . Nhà tôi lúc ấy ở dưới quê tận mũi Cà Mau . Nhà nghèo , đâu có tiền cho con đi học xa .

  Rất may là tôi có người anh bà con bạn dì làm Bác sĩ Giám đốc một bệnh viện lớn của người Hoa ỏ Chợ Lớn : bệnh viện Phước Kiến – nay là Bệnh viện Nguyễn Trãi  cưu mang cho đi học.

  Năm ấy, tôi bị bệnh ruột thừa và khi ba tôi đưa tôi lên Sài Gòn điều trị , sau khi mổ xong người anh BS nói trên xin ba tôi cho tôi ở lại Sài Gòn đi học .

   Cuộc đời tôi bước ngoặt sang trang mới từ đó .

Chợ SaiGon



1.- Ở trọ .

  Anh BS Phán nói trên có một đứa em trạc tuổi tôi đang trọ học ở Sài Gòn . Anh Phán gọi anh lại bảo anh hướng dẫn tôi tìm chỗ trọ và dẫn vô trường đăng ký xin học …

   Thế là tôi đến gác 59 đường Nguyễn Trải cùng ở trọ với anh – Anh Long – Sau nầy là “thổ địa” hướng dẫn tôi mọi thứ lúc chân ướt chân ráo lên Sài Gòn .

   Gác 59 đối diện với trường Bác Ái – nay là Đại học Sài Gòn là nhà cho SV – HS ở trọ ăn cơm tháng . Gác chia làm 6 phòng nhỏ ngăn bởi những tấm vách carton cao khỏi đầu một chút . Trong mỗi phòng để một cái ghế bố và một cái bàn nhỏ . Phòng không có cửa .

   Khi tôi đến, gác 59 đã có 5 anh bạn ở đó rồi .

   Sáu mắt kiếng học đệ nhất B Chu Văn An, Lợi Bình Dương học đệ tam B Văn Học , Lâm mập học đệ tứ Hưng Đạo Năng gù và Long học đệ tứ Nguyễn Bá Tòng , Bốn học đệ ngũ Thăng Long . Anh Long có một phòng riêng , các anh bạn kia ở trong một gian lớn có chia buồng như đã nói trên .

Truong Taberd

                                          Trường TABERD dạy chương trình Pháp

  Cư dân cũ nhìn tôi với đôi mắt hơi diễu cợt  Chả là lúc ấy tôi quê kếnh : Mặc một bộ đồ bà ba cháo lòng củng cởn bằng thứ vải “con cót” – Không biết tại sao người ta gọi là vải con cót nữa ? –  Đó là loại vải thô bằng coton nên rất dễ nhàu và dễ ngã màu … bây giờ không còn thấy bán nữa . Bộ đồ nầy mẹ vừa mới may cho tôi để đi Sài Gòn chữa bệnh . Còn một vài bộ đồ “tây”  cũng chẳng ra hồn : ngắn và chật , không được ủi bao giờ , giặt thiếu xà bông nên cũ và úa vàng trông thật thảm hại . Mặc vào trông đúng là như “Tư Ếch đi Sài gòn"


y Phuc

                                            Y phục dân Sài gòn những năm 60

   Bốn gọi tôi là Dũng Anh Dân ! Hỏi sao gọi thế ? Bốn đáp : “Dân đây là Dân Vệ “ (Dân Vệ  thuở đó là một sắc lính không ra lính , dân không ra dân , được trang bị “Oảnh tầm sào” để canh gác trong thôn xóm là một thứ hạng người thấp kém trong xã hội thời bấy giờ)

   Dũng Anh Dân là Dũng Dân Vệ vậy .

  Tôi cũng bực mình , nhưng nghĩ chúng đánh giá mình không oan chút nào nên cố nhịn , cười trừ .

Fashon

                                             Y phục của thiếu nữ Sài Gòn 67

   Sau nầy, lâu lắm tôi ít gặp lại họ - chuyện từng người tôi sẽ kể sau – Nhưng mới năm trước , một người quen cho tôi số điện thoại của Bốn . Tôi a lô cho nó và xưng : Dũng Anh Dân đây ! Còn nhớ bạn cố tri không ? Không ngờ Bốn vẫn còn nhớ tôi , mừng rối rít  !  Anh em hẹn nhau đi uống cà phê hàn huyên không dứt . Trước khi đi, tôi hỏi :

- Tưởng đâu chú mầy quên Dũng Anh Dân rồi chứ ?

  Nó cười cầu tài, gảy đầu đáp :

-    Thôi mà cha ! Chuyện cũ bỏ qua đi...

thieu nu 

                                                 Ăn mặc cũng sang hén ? (1967)


2.- Sinh Hoạt Sài Gòn thời ấy :

  Bà chủ nhà nấu cơm tháng cho bọn tôi 300 đ / người , tiền ở 150 đ . Nói như vậy để các bạn hình dung giá trị đồng tiền lúc bấy giờ . Cơm tháng 300 đ nhưng bà nấu rất ngon , lúc nào cũng 3 món – cả những món ăn ngon như thịt kho tàu, canh chua cá  lóc ….

   Lúc ấy anh tôi cho tôi mỗi tháng 600 đ , không kể tiền học – Ăn sáng , đi xem xi né chiều thứ bảy … tôi vẫn còn dư tiền để sắm giày dép, cả quần áo nữa …

   Và Sài Gòn đã lột xác tôi tư từ …


Chợ cũ

                 Khu Chợ Cũ buôn bán rất sầm uất


QUÁN CƠM ANH VŨ

 Đó là quán cơm dành cho SV – HS ở đường Bùi Viện . Mỗi xuất ăn 5 đ , người ăn tự chọn đồ ăn  mang ra bàn , cơm  ăn không hạn chế . Có một điều tôi lấy làm lạ, tuy là quán cơm Bình dân, nhưng chỉ có SV – HS  vào ăn mà thôi, những giới Bình Dân khác như phu khuân vác, các bác đạp xích lô…không thấy ai vào ăn cả . Thỉnh thoảng tôi báo không ăn cơm với bà chủ để lấy tiền đi ăn cơm BD ở Anh Vũ . Tuy là quán ăn BD nhưng thức ăn ngon, đa dạng và rất sạch sẻ . Ban đêm , quán Anh Vũ biến thành nơi ca nhạc rất xôm tụ . Lúc ấy ca sĩ Việt Ấn , Chế Linh, trụ tại điểm nầy và Việt Ấn nổi tiếng với bài Hận Đồ Bàn .  

  Ở đây tôi quen thân với mấy người , về sau là bạn chí cốt với nhau mãi tới bây giờ .

              Sài Gòn ta gởi cho em ,
              Quán cơm Anh Vũ , phố đèn Tự Do,
               Nhớ em ôi ! thuở học trò ,
               Này đường Nguyễn Trải, con đò Thủ Thiêm …


SAIGON đêm

      Sài Gòn đêm đẹp quá phải không ?

   3.- Chiếc xe đạp và đường phố Sài Gòn  :

  Khi mới lên Sài Gòn , anh Phán tôi viết một cái “Bon Pour” dặn tôi ra tiệm bán xe đạp ở trước cổng bệnh viện đưa cho người chủ để lấy một chiếc xe đạp .

   Trong trích hồi ký về người anh tôi có một đoạn nói về những chiếc xe đạp khốn khổ này .

   Ở quê tôi lúc ấy chỉ có 1 , 2 người sắm được xe đạp nên nó rất quý . Đối với chúng tôi đó là một thứ đồ xa xỉ , không thể nào mua sắm được , thậm chí mượn chạy chơi một chút cũng là khó lắm rồi .

   Lần đầu tiên tôi dắt chiếc xe đạp của mình từ trong tiệm ra, chiếc xe sườn đầm hiệu URAGO bóng loáng ! Thật không thế nào tả xiết niềm vui của tôi lúc ấy !


 Xa Tay

    Các bạn thấy một chiếc Vespa và một chiếc Mobilette         
                          


  Sau nầy khi thấy tôi vẫn đi chiếc xe wave Alpha cũ kỹ , bọn trẻ nói :

-    Sau Bố không đổi xe tay ga đi cho khỏe ?

   Tôi ậm ừ , nói :

-    Đời Bố chỉ khỏe và sung sướng nhất là lúc có được chiếc xe đạp !

  Bọn chúng tròn mắt , không hiểu .

  Nhưng khi nghe tôi kể lai lịch chiếc xe đạp ấy,  từ đó chúng không nói chuyện đổi xe với tôi nữa . Tôi nghĩ , chuyện nầy cũng giúp những đứa trẻ có thêm suy nghĩ về chuyện đua đòi xe cộ .

  Thời đó Thành Phố sài Gòn rất ít xe . Xe gắn máy chỉ có Vespa, Lambreta, Schach, Mobilette , Velo Solex và vài loại mô tô của Pháp còn lại , nên dù mới biết chạy xe đạp tôi đi cũng mau quen . Chỉ có những con đường thì phải dùng bản đồ và tôi có một quyển sổ tay luôn bỏ túi, khi đi hết đường nầy sang đường khác tôi đều ghi chép , đánh dấu, vì thế tuy nhà quê nhưng tôi không bao giờ lạc đường và cũng do đó tôi thuộc đường Sài Gòn rất nhanh và nhớ rất lâu .

Sau nầy có ai hỏi đường nầy đường kia hồi trước tên gì ?  thường là tôi giải đáp được .

   Hôm TP tuyển sinh Đại học, sáng sớm có hai em đi xe bảng số 65 – số Cần Thơ – ghé xe trước chỗ công ty tôi lấy bản đồ ra nói là tìm trường Đại học Sài Gòn – hình ảnh không khác gì tôi ngày trước . Thấy chúng loay hoay mãi tôi đến nói : Đại học Sài Gòn ở đây nè cháu ơi ! …

  Và tôi nghe lòng xao xuyến bâng khuâng nhớ về một thời xưa cũ  đã qua nhưng còn in đậm biết bao là kỷ niệm !

                      Xe sài Gòn, đường Sài Gòn ,
                      Ta đi mà nhớ nẽo quê xưa ,
                      Cây đa bến cũ con đò vắng ,
                      Viễn khách còn ai để đón đưa ? 


Một góc Hàm Nghi 

                                             Một góc sầm uất của phố Sài Gòn


  4.- Đi học bằng xe buýt .

  Khi chị tôi lên mua nhà trên Sài Gòn thì tôi không ở trọ nữa mà đến tá túc nhà chị .

   Nhưng nhà chị ở tít  Q.11 cuối đường Trần Quốc Toản – nay là đường 3 tháng 2 – Tôi học trường Hưng Đạo – Nay là trường Châu văn Liêm - ở đường Cống Quỳnh , khoảng đường khá xa không thể đi xe đạp được , tôi phải đi xe buýt .

   Lộ trình nầy có hai chuyến xe buýt : Xe Cây Mai – Cây Gõ và xe Phú Lâm . Xe Phú Lâm hiệu SAVIEM còn lại từ thời Pháp; xe Cây Gõ là xe SUPREIOR  của Mỹ khá hiện đại .

   Cùng học một trường , đi chung một chuyến xe Cây Gõ – Bến Thành có cô bạn hàng xóm rất đẹp học dưới tôi một lớp . Lên xe, chúng tôi ít ngồi, chỉ đứng tựa vào các băng ghế và sau vài lần “cứu hộ” cô láng giềng khi xe thắng gấp chúng tôi quen nhau , song chỉ chào hỏi thôi , vì cô bạn dáng điệu rất e dè , cả thẹn và nghiêm . Tôi thì nhát ! Thành thử chỉ nhìn nhau qua ánh mắt , tuy có nhiều điều muốn  nói nhưng chưa ai thốt nên lời .

   Nhà Bích – cô bạn ấy – rất giàu , làm đại lý cho hảng xe Lambretta ,  mua cho Bích chiếc xe Velo Solex đi học . Thế là đứt đường chim xanh !

  Ngày ngày lũi thủi một mình ra bến đón xe đi học,  tôi nhớ 2 câu thơ của Bà Huyện Thanh Quan tả cảnh một thời hiu quạnh dấu xe chỉ còn là hồn thu thảo :

  “ Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
  “ Nền cũ lâu đài bóng tịch dương “ ! ( Bà Huyện Th.Q)

                    Nhớ ôi xe buýt Sài Gòn,
                    Bao năm lưu lạc vẫn còn trong ta ,
                    Ra đi mấy độ đường xa ,
                    Làm sao quên được thuở ta có người,
                    Một chuyến xe, một cuộc đời ,
                    Mà ta đánh mất một trời yêu thương ,
                   Thôi ta sống kiếp vô thường ,
                   Nhìn em xa khuất nẽo đường hôm mai …

                                                                                     Nhà thờ Đức Bà

                                              Nhà thờ Đức Bà
                                                                                     

                                                                           Sài  Gòn Thu 2009



     MỘT SỐ ẢNH TƯ LIỆU
Tư Liệu 1 


ẢNH TƯ LIỆU 1

Tư  Liệu 2


ẢNH TƯ LIỆU 2

Tư Liệu 3


ẢNH TƯ LIỆU 3

Bưu Điện

BƯU ĐIỆN SÀI GÒN

Quốc Hội


                                                        NHÀ QUỐC HỘI


Thương Cảng

                                        THƯƠNG CẢNG SÀI GÒN

                     và  ....


                      TỪ NƠI ẤY TA RA ĐI ...

                     (VÀI HÌNH ẢNH TƯ LIỆU)


Chốn quê xưa



NGƯỜI ĐI ĐÂU MẤT RỒI ?...


Dòng sông cũ


       DÒNG SÔNG CŨ ...


Em gái quê


        EM GÁI QUÊ XƯA ...


Mùa gặt

       MÙA LÚA CHÍN


Đặt gió

ĐẶT GIÓ

Đường làng

 
CON ĐƯỜNG QUÊ ...

Cầu ao

CẦU AO XƯA ...

Cánh đồng năng


CÁNH ĐỒNG HOANG ...

Xe trâu

XE TRÂU

Em gái quê


EM GÁI QUÊ ...

Bé mùa gặt

BÓNG DÁNG TA NGÀY ĐÓ ...

Chăn trâu

VẪN HÌNH BÓNG TA NGÀY ẤY...

Mùa lúa

MÙA THU HOẠCH

Cánh cò

NHỮNG CÁNH CÒ ...

Trâu

TRÂU VỀ CHUỒNG ...

Đi học

QUA CẦU ĐẾN TRƯỜNG

Chăn trâu


MỘT CHÚT HÌNH ẢNH TA NGÀY ĐÓ ...



  Thu, 2009