Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

GHI CHÉP ...


        








HAI  SẮC  HOA  TIGÔN

 




 Tuần trước về Cần Thơ thấy giàn hoa Ti gôn của ông anh đẹp quá bèn chụp mấy tấm hình . Mình là dân chụp hình tài tử , lại không có máy tốt nên chỉ  chụp được mấy tấm không mỹ thuật  lắm .

   Thấy hoa lại nhớ đến người – người vô hình TTKH – nên post lên mấy nhánh hoa chụp tình cờ và vài bài thơ của TTHK , vốn dĩ gợi hứng từ Hai sắc hoa Ti gôn : Ti gôn trắng và đỏ để các bạn đọc khi trà dư tửu hậu và nhớ về một thuở xa xưa ấy tuy xã hội chưa văn minh như bây giờ , song con người và thơ vẫn tuyệt diệu, phải không ?

  Về thơ của TTKH đã làm hao tổn giấy mực rất nhiều ở thế kỷ trước cho đến bây giờ , mình không dám lạm bàn gì cả,  Chỉ chép những vần thơ tuyệt cú lên đây và mấy bông hoa để nhớ đến người xưa cũng đã một thời yêu thơ, yêu hoa , yêu người và …yêu nhau …

    Từ năm 1937 đến nay đã 72 năm rồi , nhưng những câu thơ, ý thơ nầy đâu có cũ , vẫn mượt mà , lãng mạn và dễ thương quá , phải không các bạn ?


tigon do 

                                            "
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
                                            Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi ..."




    HAI SẮC HOA TI GÔN

                                                                               TTKH

                   Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
                   Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
                   Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
                   Tôi chờ người đến với yêu đương

                  Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
                   Dải đường xa vút bóng chiều phong
                  Và phương trời thẳm mờ sương cát
                  Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng


Photobucket

                  Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
                  Thở dài trong lúc thấy tôi vui
                  Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
                  Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

                   Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
                   Cánh hoa tan tác của sinh ly
                   Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
                   Là chút lòng trong chẳng biến suy

                    Đâu biết lần đi một lỡ làng
                    Dưới trời đau khổ chết yêu đương
                    Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
                   Trong một ngày vui pháo nhuộm đường


tigon do

                   Từ đấy thu rồi, thu lại thu
                    Lòng tôi còn giá đến bao giờ
                    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
                    Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

                    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
                    Ái ân lạt lẻo của chồng tôi
                     Mà từng thu chết, từng thu chết
                    Vẫn giấu trong tim bóng một người


Photobucket

                    Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
                    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
                    Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
                    Và đỏ như màu máu thắm pha

                    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
                    Một mùa thu trước rất xa xôi
                     Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
                     Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Photobucket

                   Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
                   Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
                  Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
                   Người ấy sang sông đứng ngóng đò

                    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
                    Trời ơi, người ấy có buồn không?
                    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
                    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

Photobucket

        




                                               `BÀI THƠ THỨ NHẤT
 

                     Thuở trước hồn tôi phơi phới quá
                      Lòng thơ nguyên vẹn một làn hương
                      Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại
                      Êm ái trao tôi một vết thương.
 
                   Tai ác ngờ đâu gió lại qua
                   Làm kinh giấc mộng những ngày hoa
                   Thổi tan tâm điệu du dương trước
                   Và tiễn người đi bến cát xa.
 
                   Ở lại vườn Thanh có một mình
                   Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh
                   Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo
                   Yêu bóng chim xa nắng lướt mành.


Photobucket
 
                   Và một ngày kia tôi phải yêu
                   Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
                    Những cô áo đỏ sang nhà khác
                    Gió hỡi làm sao lạnh rất nhiều.
 
                    Từ đấy không mong không dám hẹn
                    Một lần gặp nữa dưới trăng nghiêm
                   Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ
                   Người ấy ghi lòng vẫn nhớ em.
 
                     Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên
                     Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
                    Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
                    Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên.


tigon do
 
                     Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
                      Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ
                    Tóc úa giết dần đời thiếu phụ
                     Thì ai trông ngóng chả nên chờ.
 
                     Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
                     Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa:
                     “Cố quên đi nhé câm mà nín
                     Đừng thở than bằng những giọng thơ”.
 
                     Tôi run Sợ viết lặng im nghe
                     Tiếng lá thu khô xiết mặt hè
                     Như tiếng chân người len lén đến
                     Song đời nào dám gặp ai về.
 
                     Tuy thế tôi tin vẫn có người
                     Thiết tha theo đuổi nữa than ôi
                     Biết đâu tôi một tâm hồn héo
                     Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi


Photobucket





BÀI THƠ ĐAN ÁO
 
                           Chị ơi, nếu chị đã yêu
                           Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương
                           Đã xa hẳn quãng đời hương
                           Đã đem lòng gửi gió sương mịt mùng
 
                           Hay chăng chị mỗi chiều đông
                           Đáng thương những kẻ có chồng như em
                           Vẫn còn giá lạnh trong tim
                           Đan đi đan lại áo len cho chồng
 
                          Con chim ai nhốt trong lồng
                          Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ
                           Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ
                           Hay đâu gió đã sang bờ ly tan


Photobucket
 
                          Tháng ngày miễn cưỡng em đan
                          Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng
                          Như con chim nhốt trong lồng
                         Tháng ngày than tiếc ánh hồng nơi nao
 
                           Ngoài trời hoa nắng xôn xao
                          Ai đem khóa chết chim vào lồng nghiêm
                          Ai đem lễ giáo giam em
                          Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời
 
                           Lòng em khổ lắm chị ơi
                           Trong bao ngờ vực với lời mỉa mai
                           Quang cảnh lạ, tháng năm dài
                            Đêm đêm nằm tưởng ngày mai giật mình


Photobucket



       
Bài thơ cuối cùng 
 
    

                                                                                    TTKH


                            Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ !
                            Một mùa thu cũ một lòng đau
                            Ba năm ví biết anh còn nhớ
                            Em đã câm lời có nói đâu

                           Ðã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly
                           Càng khơi càng thấy lụy từng ly
                          Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
                           Mà viết tình em được ích gì ?


Ti gon do


                                            "Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
                                            "Mà viết tình em được ích gì
" ?


                          Chỉ có ba người đọc thơ riêng
                           Bài thơ "đan áo" của chồng em
                            Bài thơ đan áo nay rao bán
                           Cho khắp người đời thóc mách xem

                           Là giết đời nhau đấy biết không ?
                           Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
                           Giận anh tôi viết dòng dư lệ
                           Là chút dư hương điệu cuối cùng

                           Từ nay anh hãy bán thơ anh
                           Và để yên tôi với một mình
                            Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét
                           Thì đem mà đổi lấy hư vinh

                            Ngang trái đời hoa đã úa rồi
                            Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
                             Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp
                             Ði nhớ người, không muốn nhớ lời

                            Tôi oán hờn anh mỗi phút giây
                             Tôi run sợ viết bởi rồi đây
                             Nếu không yên được thì tôi chết
                             Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy


tigon đỏ!

                      
                      " Nếu không yên được thì tôi chết
                                               Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy
"


                            Năm lại, năm qua cứ muốn yên
                            Mà phương trời nhớ chẳng làm quên
                            Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
                            Lại chính là anh, anh của em

                           Tôi biết làm sao được hỡi trời!
                           Giận anh không nỡ nhớ không thôi
                           Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
                           Sợ quá đi anh, có một người...


tigon do


                                                                                 10/2009













 

9 nhận xét:

  1. Người Bắc mới gọi là hoa Ti Gôn, dân Nam kỳ mình kêu là bông Nho anh Dũng à...!
    Mà entry trước mất tiêu luôn hả anh ? Làm mất hứng quá...:((

    Trả lờiXóa
  2. Là con gái, thuở còn đi học, dù chưa tới tuổi yêu đương, nhưng khi bắt gặp câu thơ
    “ Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
    Trời ơi người ấy có buồn không?..”
    thì đứa nào cũng rưng rưng ngấn lệ, chẳng biết tại sao . Có lẽ bản chất của phụ nữ là rất sợ sự tan vỡ, không trọn vẹn trong tình cảm. Một mối tình canh cánh bên lòng, mang theo cả một đời đã làm nhức nhối không biết bao nhiêu trái tim mềm yếu khác.
    Những bài thơ của TTKH mộc mạc, giản dị nhưng cứ như rút hết những sợi tơ lòng ra mà dàn trải, nói lên được cái điều thầm kín nhất mà ở thời đó mấy người dám nói ra !

    Đúng như anh nói, bàng bạc trong những câu thơ chân phương ấy, mỗi người con gái đều bắt gặp một chút nỗi lòng của mình đâu đó, thật thiết tha và sâu lắng, gần gũi và đằm thắm biết bao.

    Hôm nay, được biết hết “bộ sưu tập “ thơ của TTKH, cũng nhờ công sưu tầm của anh. Trước giờ tôi chỉ thuộc lòng hai bài Hai sắc hoa ti gôn và Bài thơ thứ nhất thôi.
    Xin cám ơn anh.

    Trả lờiXóa
  3. Sắc hoa tigôn ngày ấy
    17/09/2008
    Ngày xưa còn bé – mỗi ngày đến trường, tôi đều đi ngang qua ngôi nhà có hàng hiên lung linh nắng, hoa tigôn rũ đổ từ dàn cao xuống cánh cổng tre cong cong thơ mộng và đầy lãng mạn, trong tôi một thảm hoa màu hồng phấn không bao giờ nhạt phai, như chiếc khăn quàng của các cô gái cao nguyên quàng trên cổ mỗi sáng tinh sương Đà Lạt lạnh lẽo…

    Rồi đến khi tôi vào trường nữ trung học Bùi Thị Xuân, Đà Lạt,bài thơ HAI SẮC HOA TIGÔN của TTKH được người bạn tặng, tôi lặng thầm ấp vào trang vở,tôi càng yêu Tigôn hơn, dù Đà lạt quanh tôi có muôn ngàn sắc hoa rực rỡ...

    Một ngày, tình cờ nơi xứ người (Singapore), tôi lại bắt gặp hinh ảnh đáng yêu ấy –hoa Tigôn, cũng màu hồng phấn, cũng cánh nhỏ li ti, đầy mong manh, kỹ niệm một thời thơ ấu trở về vây quanh lấy tôi, vì quá vội, tôi cũng không kịp chụp hình nên cứ luyến tiếc mãi, có thể nào ngôi nhà ấy là của một người Việt Nam, và câu hỏi vẫn chưa bao giờ nguôi, vì tôi chưa có dịp trở lại…


    Hoa Tigôn ngày càng ít đi, những bụi hoa dại một thời lắm đắm say lòng tôi bây giờ chỉ ở trong những hoài niệm dấu yêu. Con đường đến trường làng ngày ấy, hai bên đường những bụi Tigôn mọc dại và cả leo lên những cành cây cao ngất, màu phơn phớt hồng của hoa như một tấm rèm ai buông hờ bên ô cửa sổ… vẫn là một hình ảnh đẹp khó phai, muôn đời trong trí nhớ tôi!

    Bây giờ, chung quanh tôi không thiếu hoa, chồng tôi yêu hoa Phong lan, bên lan can phòng ngủ tôi đầy hoa xương rồng và những lẵng hoa trong dịp sinh nhật, dù rất đẹp, rất rực rỡ, nhưng tôi vẫn ao ước giá có một ngày nào đó, đẹp trời, tôi được tặng một giỏ đầy hoa Tigôn.

    Có lẽ lòng tôi sẽ hạnh phúc ngất ngây!


    (Bài viết Sắc hoa tigôn ngày ấy được máy tìm kiếm Xa Lộ tự động quét trên mạng)

    Trả lờiXóa
  4. Người Bắc MỚI ??? có nữa hả ,,, còn người bắc CŨ gọi là hoa gì ??? chắc gọi là hoa GÔN-TI ,

    Trả lờiXóa
  5. Lứa chúng ta - 5X, hình như ai cũng thuộc mấy bài thơ này. Chí ít thì cũng :
    Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
    Tôi chờ người đến với yêu đương....
    Cảm ơn bạn đã đưa lên bộ sưu tập. Nếu không, người yêu những bài thơ này tìm cho đủ cũng khá vất vả.

    Trả lờiXóa
  6. Đúng vậy thunhan ạ . Bài thơ và những câu chuyện về thơ nấy đã từng làm xúc động bao nhiêu người , trong đó có chúng ta . Một thời xa vắng thuở ấy bây giờ chưa thấy lại những bài thơ như thế ...

    Trả lờiXóa
  7. Chiều nay lạc vào đây đọc lại những bài thơ của một thời son trẻ và giờ đọc lại vẫn hay lắm. Laị nhớ... và ai kia đã delete đoá hoa đẹp rồi!
    "Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
    Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi ...

    Trả lờiXóa
  8. delete vì người nói không thích màu đỏ ...và vì sợ trách :

    Trách ai đem cánh Tigôn ấy ,
    Mà viết tình tôi có ích gì ....

    Trả lờiXóa