MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ ...
…Nguyễn Tuân kể rằng khi hòa bình lập lại , ông vào Sài Gòn để tìm gặp một số bạn bè, nhà văn cũ …
Hôm ấy , trời đã nhá nhem tối ông bước ra đường chỗ bùng binh Ngã Sáu gọi một chiếc xích lô đạp để đi đến chỗ Nguyễn Quang Sáng ở đường Hai Bà Trưng .
- Chú ơi ! Đi ra đường Hai Bà Trưng bao nhiêu ?
Đang nằm lơ mơ trên xe, anh xích lô bật dậy lễ phép :
- Dạ thưa bác 10 đồng .
(Hồi ấy mới đổi tiền xong, 10 đồng có giá trị khá lớn) .
Nguyễn Tuân nhăn nhó :
- Ối giời ơi ! chú lấy giá cao quá thế ?
Anh xích lô hỏi :
- Thế bác cho cháu bao nhiêu ?
- Tôi là nhà văn, nghèo lắm … Chú lấy giá rẻ thôi …
- Thế bác là nhà văn à ?
- Vâng tôi là Nguyễn Tuân …
Anh chàng chạy xích lô hỏi liền :
- Dạ phải bác là tác giả quyển Vang Bóng Một Thời không ?
- Phải !
- Vậy thì mời bác lên xe ! Cháu sẽ chở bác ra đó không lấy tiền. Cháu thích Vang bóng một thời của bác lắm …
*
Gặp Nguyễn Quang Sáng Nguyễn Tuân suýt xoa :
- Trời ơi ! mình không ngờ dân Sài Gòn hay quá …
Nguyễn Quang Sáng tròn mắt :
- Hay sao ?
- Cậu có tưởng tượng rằng một thằng cha đạp xích lô ở thành phố nầy là đọc giả của mình không ? Ngoài kia người ta vẫn tuyên truyền ra rả là thanh thiếu niên trong Sài Gòn bị nhiễm văn hóa đồi trụy và phản động của Mỹ Ngụy rất nặng …
Bây giờ mình mới biết mình lầm . Ôi ! Vang bóng một thời ! …Mình không thể tưởng tượng được một gã đạp xích lô của cái Thành Phố đồi trụy nầy cũng biết mê Vang bóng một thời !
*
Có lần tôi đem bài viết ấy của NQS kể lại cho một tên bạn của tôi nghe – Ông bạn ấy là GV văn của trường tôi đang công tác – Anh ta tốt nghiệp Cử nhân Giáo Khoa văn chương của trường Văn khoa Sài gòn ( Các bạn nên biết rằng cử nhân giáo khoa khác cử nhân thường xa lắm) .
Quỳnh – anh bạn ấy nói :
- Lúc ấy tớ cũng chạy xích lô đêm và cũng đậu xe chờ khách chỗ Ngã Sáu ấy . Tốp xe đậu hạng ở đó có mấy thằng cử nhân khoa học , cử nhân triết , nhà văn , nhà giáo…Thôi thì đủ loại .
Ông Nguyễn Tuân gặp thằng nào đó như tớ thì cũng chỉ là chuyện bình thường .
Chuyện bình thường đối với các anh , nhưng đối với Nguyễn Tuân, Quang Dũng , Tô Hoài … Thì rất không bình thường !
Tôi không có vinh hạnh được gặp NT , giờ bác đã miên viễn ở nơi cõi khác , nhưng tôi cũng cứ nói với bác rằng : Bác Nguyễn Tuân ơi ! tôi cũng là một thằng nhiễm văn hóa đồi trụy và phản động rất nặng vì tôi đã đọc Vang bóng một thời của bác gần thuộc lòng, đọc Nhà nghèo, Xóm Giếng ngày xưa, Quê người , O chuột …của Tô Hoài ; Nằm vạ của Bùi Hiển; nhiều truyện của Nguyễn Công Hoan, Nhóm Tự Lực văn đoàn , Nam Cao Thanh Tịnh …Tôi còn đọc Thềm Hoang của Nhật Tiến , đêm dài một đời của Lê Tất Điều ; Cũng đủ lãng quên đời của Mai Thảo; Đêm nghe tiếng đại bác, Chiếc khăn sô cho Huế của Nhã Ca; Trần dzạ Từ , Chu Tử , Dương nghiễm Mậu, Duyên Anh, Nguyễn Thụy Long , và v.v …Đặc biệt hơn tôi còn “luộc” hết các bộ kiếm hiệp của Kim Dung và gối đầu giường bộ Hồng Lâu Mộng …
Tuy hồi ấy Hữu Loan từng bị kỷ luật vì bài thơ Màu Tím hoa sim , nhưng trong miền Nam chúng tôi đã chép tay và chuyền cho nhau đọc thuộc lòng bài thơ ấy, kể cả Đôi mắt người Sơn Tây của Quang Dũng …
Vậy một anh đạp xích lô là đọc giả của bác thì cũng là chuyện bình thường thôi .
Bây giờ tuy ở một cõi khác nhưng chắc bác hiểu hơn rất nhiều , phải không ?
*
Trích :
"Vang Bóng Một Thời viết năm 1940 đã được dư luận chung coi như một trong những tác phẩm hay và nổi tiếng nhất của nền văn chương Việt Nam, cũng là một trong những tác phẩm được nhắc tới nhiều nhất, được coi như ngang hàng với Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng, Đôi Bạn của Nhất Linh..."
Theo Trọng Đạt
http://www.tranluc.net/docs/vangbongmotthoi.html
Sách của Nguyễn Tuân :
http://vnthuquan.net/truyen/tacpham.aspx?tacgiaid=474
và đây là link của tập tuyện Vang Bóng Một Thời :
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnqnvn2n31n343tq83a3q3m3237nvn
Sàigòn , Hè 2009 .
He he...cám ơn anh Dũng post entry này và đưa link quảng bá cho thư viện online vnthuquan nhà em.
Trả lờiXóa- Tính gác bàn phím tĩnh tâm vài bữa, mà qua nhà chú bị ngứa tay nữa rồi. Tại chú đó nhen.
Trả lờiXóa- CNB biết mấy chú chạy honda ôm trước cổng trường KHXH & NV TPHCM hồi 2002, coi họ lam lũ nhưng vẫn toát lên phong thái rất riêng, từ cách nói chuyện tới cách lấy tiền("...con đi người khác bao nhiêu thì gửi chú/bác bấy nhiêu..."), đặc biệt là nói tiếng Pháp nhanh như gió (CNB dốt nát, nghe chỉ hiểu loáng thoáng.... Hee. Hee), còn thứ tiếng Anh họ nói thì không hề giống như thiên hạ đọc..... vê kép tê ô.....(WTO). Hee. Hee.
- Không nên xem thường những người lam lũ, có nhiều người thất chí, bụng đầy chữ vẫn khoái lao động tự do. Chiều chiều ngồi nhậu cóc ổi đầu đường xó chợ, nhưng rớ tới chuyện gì là uyên bác từ kim chí cổ....
Mình có một thời cũng phải dấu cái chữ của mình đi vì chạy theo đời cơm áo đấy.
Trả lờiXóaHa. Ha. Chú đã ... "thay lời muốn nói" của ... ai đó.....
Trả lờiXóaCảm ơn anh Dũng, nhờ entry này Khói ngẫm thêm nhiều điều!
Trả lờiXóaCó thấy tự hào về những con người như vậy ở đây không ?
Trả lờiXóakd qua thăm đọc bài viết và nghe nhạc hay lắm cám ơn vì tất cả .
Trả lờiXóa