Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

TÌNH ANH BÁN CHIẾU


                                                        


                   TÌNH ANH BÁN CHIẾU










  





 

Nhà trong hẻm, bề ngang hẹp, cầu thang dốc… vậy mà ở tuổi ngoài 80, soạn giả Viễn Châu hàng ngày vẫn ba buổi lên lầu 2, xuống tầng trệt để uống trà, ăn sáng, ăn trưa, ăn tối đều đều… Cứ mỗi lần đến thăm tác giả bản “Tình anh bán chiếu”, tôi đều để ý đến dáng lên xuống cây cầu thang hẹp và dốc này để “đoán” sức khỏe của tác giả.

Nhưng lần này thì tôi có “âm mưu” lên hẳn thư phòng của ông, ngồi chơi lâu và “điều tra” xuất xứ của “Tình anh bán chiếu”! Có người đã quả quyết với tôi rằng: “Tình anh bán chiếu” được đệ nhất danh ca Út Trà Ôn cất giọng thì nỗi buồn lên đến chơi vơi (!). Chẳng thế mà khi Út Trà Ôn qua đời, Viễn Châu đã than: Hoàng đế đã băng hà (!).

… Phòng riêng của soạn giả Viễn Châu ở phía sau cùng của lầu 2, nhưng có cửa sổ hậu thoáng mát. Xung quanh ông là sách vở, đĩa nhạc, trên tường treo một cây đàn tranh, bên cạnh ghế ngồi trong tầm tay với là chiếc đàn ghita “mini”, đằng sau treo lẫn với quần áo là cây đàn ghita lớn… Tất cả gợi lên không khí đang làm việc.


Tôi bắt đầu vào chuyện: Tôi đã nhiều lần được nghe bản “Tình anh bán chiếu” ở nhiều nơi khác nhau, thường là người ta ngẫu hứng bên chén trà, ly rượu hay lúc hội họp đông người… Có điều là, người ca đều là “nghệ sĩ” dân gian. Vậy mà họ thuộc làu bản vọng cổ trường thiên này… Có lẽ là vì lời lẽ trau chuốt, mượt mà của nó? Soạn giả Viễn Châu sau khi nhả một làn khói thuốc đậm đặc, ông ngắt lời tôi: Một bài vọng cổ phải có cốt truyện, phải có vai chính như trong một truyện ngắn. Hay là ở cốt truyện.

Ông kể: …Năm 1961, Giám đốc hãng đĩa nhạc Hồng Hoa bảo tôi, đệ nhất danh ca Út Trà Ôn đã ký với hãng của ông một hợp đồng làm việc, vì vậy tôi phải sáng tác ngay một bản vọng cổ để Út Trà Ôn ca bản đầu tiên thâu đĩa hát! Ngay sau đó tôi có công chuyện đi Bạc Liêu, về ngang Ngã Bảy Phụng Hiệp tôi vô quán cà phê nghỉ chân, thấy một anh bán chiếu trẻ dáng quê mùa hiền lành đang ngồi dưới một mái hiên nhà nghỉ chân, tay cầm nón lá quạt quạt…

Dưới sông ghe thuyền tấp nập, phía trong đồng lại có một đám cưới đang rước dâu trên đường… Thế là tôi nảy sinh một chủ đề. Anh bán chiếu có một mối tình thầm kín với cô gái đặt mua chiếu, năm sau đem chiếu lên bán thì cô đã đi lấy chồng… Anh ta vô cùng thất vọng và nỗi buồn của anh dâng trào như con sông “lai láng muôn dòng”… Trên đường từ Ngã Bảy về tới Sài Gòn đêm đó, tôi đã soạn xong “Tình anh bán chiếu” trên xe!

Tôi nghĩ đến 2.000 cốt truyện cho 2.000 bài vọng cổ và 60 cốt truyện cho các vở cải lương mà soạn giả Viễn Châu đã sáng tác suốt nửa thế kỷ qua để làm nên một tên tuổi trong giới sân khấu ca cổ Nam bộ… mà thầm phục sức sáng tạo của ông già.


Theo thói quen cố hữu của một nhà báo, trước lúc chia tay, tôi hỏi ông: Gần đây anh Bảy (tên thân mật của soạn giả) đang viết cái gì? – Giờ sức yếu rồi, tôi chỉ viết ca cổ hài cho “Tuổi trẻ cười” mỗi kỳ một bài, tháng hai kỳ (!).

Trên đường về, tôi tấp vô sạp báo, mua ngay một số “Tuổi trẻ cười” đọc ngấu nghiến ngay bài “Mừng tân hôn” của soạn giả Viễn Châu. Hay! 
                                                                                     

                                                                                   LÊ PHÚ KHẢI

12 nhận xét:

  1. TÌNH ANH BÁN CHIẾU


    Hò ơ... chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm .Công tôi cực lắm, mưa nắng dãi dầu .Chiếu này tôi chẳng bán đâu . Tìm em không gặp... Hò ơ... tìm em không gặp tôi gối đầu mỗi đêm...





    (vào vọng cổ)

    Ghe chiếu Cà Mau đã cấm sào trên bờ kinh ngã bảy, sao người con gái năm xưa chẳng thấy ra... chào .

    Cửa vườn cô đã khoá kín tự hôm nào , tôi vác đôi chiếu bông từ dưới ghe lên xóm rẫy , chiếc áo nhuộm bùn đã lấm tấm giọt mồ hôi .

    Nhà của cô sau trước vắng tanh gío lạnh chiều hôm bỗng có ai dạo lên tiếng nguyệt cầm như gieo vào lòng tôi một nỗi buồn thê thảm .



    Cô đã đặt đôi chiếu bông bề dài hai thước có lẽ để điểm tô ở chốn loan phòng , hôm nay cô đã quên tôi để cất bước theo chồng . . .

    Cô ơi đôi chiếu này tự tay tôi dệt lấy , tôi đã lựa từng cọng lát sợi gai . . .nhưn gkhi tôi đến nơi thì cô đã rời bỏ quê nhà sang qua xứ khác, tôi đứng trước cổng vườn xưa nỗi buồn man mác , còn đôi chiếu này tôi biết tặng cho ai ? . . .



    Nhớ năm ngoái khi ghe vừa tới vàm sông ngã Bảy, cô đã tươi cười dẫn tôi đến tận nhà cô ; đưa tôi vào chốn phòng riêng để đo ni chiếc giường gõ đỏ và cô đặt tôi làm đôi chiếu , cô hỏi qua gía cả, tôi trả lời lấy giá rẻ làm quen .

    Năm hôm sau tôi sắp sửa lui ghe cô còn đứng trên bến dặn dò kỹ lưỡng , sau khi cô đà quay gót chiếc áo bông hường cũng khuất dạng sau mấy lùm tre , cô có biết đâu tôi đã lấy nón lá che ngang để dấu đôi giòng nước mắt vì không muốn bàng quan thiên hạ họ cười tôi là một kẻ si tình .





    (nói lối)



    Khi hỏi lại xóm riềng tôi mới biết , cô theo chồng đã được bốn trăng qua .

    Mình dám đâu sai hẹn với người ta mà họ đành đoạn bỏ nhà đi xứ khác . .





    (vọng cổ)





    Tôi vác đôi chiếu bông mà cõi lòng tan nát , bước chân đi như thể xác không hồn . . .nước mắt tuôn rơi như lá rụng trên đường , gió Đông vụt vù thổi mạnh lạnh đất trời lạnh đến cả tâm can .

    Người ta đã có đôi rồi chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung ,

    Để mình vác cặp chiếu bông chờ đợi chi nữa uổng công đợi chờ . . . .



    Khuya đêm nay ngồi chờ nước lớn nỗi buồn đau cứ canh cánh bên lòng . . .tôi thấy đời tôi sao lạnh lẽo khôn cùng . . . còn chi buồn hơn nghề bán chiếu để tô điểm loan phòng cho những gái còn Xuân . . .đến khi họ cất bước sang ngang lại không một lời hỏi han từ giã đến đôi chiếu bông tôi đã bỏ công ngồi dệt mấy ngày đêm ròng rã mà nay vẫn còn nằm trơ ở dưới khoan thuyền .





    (nói lối)



    Ngọn gío Đông ơi đừng thổi nữa lòng tôi lạnh lắm gío Đông ơi .



    Tôi nhổ sào cho ghé chiếu trôi xuôi lòng nặng trĩu một nỗi sầu tê tái , tôi ngồi yên sau lái đôi mắt vẫn hướng về nẻo cũ vườn xưa . Hỡi ơi con sông Phụng Hiệp chảy ra bảy ngã thì lệ của tôi sao nó cũng lai láng muôn giòng . . .

    Có ai biết được tấm lòng của tôi với cô gái mỹ miều trên kinh ngã Bảy

    Sông sâu bên lở bên bồi , tình anh bán chiếu trọn đời không phai . . .

    Trả lờiXóa
  2. Trời ơi ! ở đâu mà có nguyên bản bài nầy thế ? Cám ơn CNB việc nầy nghen , để có thêm tài liệu về "Tình anh bán chiếu"

    Trả lờiXóa
  3. Hì. Hì. Vậy là không bị chú rầy vụ tà lanh tà lẹt.....Hồi nhỏ CNB cũng học ca vọng cổ. Lớn lên ca tân nhạc và mấy bài hát tiếng nước ngoài nên chỉ còn biết mấy bài lý, ca vọng cổ thì trớt quớt.

    Trả lờiXóa
  4. CNB thích cái cách dùng cây sào để "bẹo hàng" của chợ nổi....

    Trả lờiXóa
  5. Có ngay ! Cty du lịch thì hình đó thiếu gì !

    Trả lờiXóa
  6. hôm nay kd qua được nghe ca vọng cổ và xem entry thú vị hay ha .

    Trả lờiXóa
  7. Trời ơi! sao lâu quá không thấy tăm tích gì của KD cả vậy ? Em không có thời gian nhiều phải không ?

    Trả lờiXóa
  8. CNB ơi ! Cháu xóa bài nầy và post lại cho chú vì bài nầy mất một câu chót . Cháu post lên chỗ nào chú kiếm không thấy

    Trả lờiXóa
  9. bài đầu tiên vọng cổ mà em biết. yêu đến bây giờ.. vọng cổ hay quá, tuyệt quá.

    Trả lờiXóa
  10. An thấy chú thik cây bẹo này nà. Vì an thấy hình cây bạo hơn 1 lần trong blog của chú. Cây bẹo là đặc trưng của văn hóa chợ nổi trên sông. Dường như chú là người Tây Nam Bộ. Đối với An đây là vùng đất An yêu mến nhất trên đời. Mong sau này vùng sống nước vẫn mãi giữ được bản sắc riêng vốn có.

    Trả lờiXóa
  11. Đúng . Chú là người Cần Thơ , An cũng ở miền Tây à ?
    Điều mong ước của An cũng là nổi khắc khoải của nhiếu người , chú chắc rằng nó sẽ hiện thực cháu à . Chú invite cháu nhé ? người ...đồng hương ?

    Trả lờiXóa
  12. :) Dạ. An là người Bến Tre chú à. An cũng thường đến quê chú. An vẫn thích ngồi ăn bánh lọt ở mấy chợ "chồm hổm". Văn hóa, văn minh miệt vườn vẫn còn nhiều nét đặc trưng riêng. Nhưng so với mấy năm trước thì cũng đô thị hóa nhiều. Quê An cũng vậy.
    Cảm ơn chú. Chúc chú cuối tuần vui nhé. An viết blog bên Plus nhiều hơn, còn Multi là "ngôi nhà" riêng để An đi thăm những người "hàng xóm" mà An thấy mến. :)

    Trả lờiXóa