Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

NGÀY XƯA HOÀNG THỊ...




 Với nhiều người thì "Ngày xưa Hoàng thị" (kể cả thơ lẫn nhạc) từng là một tuyệt tác. Nhưng với chính nhà thơ Phạm Thiên Thư thì “đó chỉ là những kỷ niệm dĩ vãng, mối tình thoảng nhẹ vu vơ của thời trai trẻ”

Quê ông ở Kiến Xương- Thái Bình nhưng ông sinh ra ở Lạc Viên- Hải Phòng. Năm 1954, khi mới 14 tuổi, ông theo cha mẹ di cư vào miền Nam, ngụ tại căn nhà gần khu Tân Định- Sài Gòn.
“Tôi vẫn nhớ tới căn nhà những ngày ấy, đó là một căn nhà nhỏ nằm đằng sau chợ Tân Định. Cha tôi xin cho tôi học tại trường Trung học Văn Lang cách nhà chừng non một cây số. Tôi đã học hết tú tài ở đó”.
Ông nhớ lại: Cũng trong những năm học tú tài này, ông đã để ý một cô bạn học cùng lớp tên là Hoàng Thị Ngọ, cô gái đó quê gốc Hải Dương, ở gần nhà ông. Nhưng chỉ là để ý thôi chứ không dám ngỏ lời.

Hàng ngày, khi xếp hàng vào lớp, cô gái đứng ở đầu hàng bên nữ, nổi bật, mái tóc dài xoã trên bờ vai mảnh dẻ. Ông chỉ im lặng ngắm nhìn. Rồi khi tan trường, cô gái một mình trên đường về nhà, ông lại là kẻ lẽo đẽo theo sau.
"Cô ấy ôm cặp đi trước, tôi đi theo nhưng không dám lên tiếng. Trong bóng chiều tà, ánh nắng hắt qua hàng cây, cô ấy lặng lẽ bước, gây cho tôi những cảm xúc bâng khuâng khó tả. Cứ thế, tôi chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô ấy hàng ngày, giấu kín những cảm xúc của mình không cho bất cứ ai biết”.
Sau khi học xong tú tài, khác với nhiều người, Phạm Thiên Thư chọn cửa Phật làm chốn dừng chân. Ông theo học trường Phật học Vạn Hạnh, gửi hồn trong lời Kinh tiếng Kệ.
Thế nhưng mỗi khi đi ngang con đường một thủa, hình ảnh cô gái với mái tóc xoã ngang vai lại hiện về trong ông. Và trong một lần đắm chìm trong cảm xúc ấy, ông đã cầm bút viết lên bài thơ Ngày xưa Hoàng thị: “Em tan trường về- Đường mưa nho nhỏ - Chim non giấu mỏ - Dưới cội hoa vàng…”.
Ông tâm sự: “Đây không phải là bài thơ đầu tay của tôi. Cha tôi tuy làm nghề thuốc nhưng ông có làm thơ, tôi còn nhớ ông đã từng đạt giải Nhì về thơ do một tờ báo ở Hà Nội trao tặng.
Khi còn nhỏ tuổi tôi cũng đã làm vài bài thơ và được cha tôi khen. Nhưng tôi làm thơ chủ yếu để trải lòng mình chứ không làm thơ chuyên nghiệp.
Vì vậy mãi đến năm 1968, tôi mới tự xuất bản tập thơ đầu tiên. In ít thôi, chủ yếu để mình đọc và tặng một số bạn bè thân. Tôi chẳng muốn nhiều người biết về mình”.
“Thế khi nào mọi người mới biết tới những bài thơ của bác?”- Tôi hỏi.
Phạm Thiên Thư trả lời: “Ấy là khi chúng tôi nhờ nhạc sỹ Phạm Duy phổ nhạc 10 bài Đạo ca do tôi viết lời, Phạm Duy gặp và tình cờ đọc được tập thơ của tôi.
Tôi cũng không nghĩ nhạc sỹ lại thích bài thơ Ngày xưa Hoàng thị đến thế, ông đề nghị phổ nhạc bài thơ đó. Dĩ nhiên được một nhạc sỹ nổi tiếng như Phạm Duy để ý đến bài thơ của mình thì có gì hạnh phúc bằng.
Và tôi cũng bất ngờ nghe lại bài thơ của mình khi đã phổ nhạc. Nhạc sỹ đã tôn bài thơ lên rất nhiều qua những giai điệu nhạc bay bổng”.
Vào những năm 70, bài Ngày xưa Hoàng thị đã trở thành một hiện tượng tại miền Nam Việt Nam. Ca sỹ Thanh Thúy là người đầu tiên thể hiện bài hát này và sau đó nhiều ca sỹ khác cũng chọn bài Ngày xưa Hoàng thị để hát, tạo thành trào lưu.
Thậm chí báo chí Sài Gòn cũng vào cuộc, nêu câu hỏi “Nhân vật chính trong Ngày xưa Hoàng thị là ai?”. Một số người tự nhận mình là nhân vật của bài thơ, số  khác thì phân tích bài thơ rồi cho rằng nhân vật chính trong bài thơ là cô A, cô B nào đó...
“Ngày đó báo chí cũng gặp tôi hỏi chuyện tôi nói rằng đó là cô Hoàng Thị Ngọ nhưng không biết tại sao nhiều người vẫn không tin”. Ông bảo.
Nhạc sỹ Phạm Duy còn phổ nhạc thêm một số bài thơ tình khác của ông như Đưa em tìm động hoa vàng, Gọi em là đoá tình sầu, Em lễ chùa này…
Căn nhà của ông giờ là một quán cà phê nhỏ mang tên “Hoa vàng”, có lẽ ông lấy từ bài “Đưa em tìm động hoa vàng” để đặt tên.
Quán nhỏ nhưng bài trí khá đẹp nên khá đông khách. Có lẽ ít ai vào quán lại để ý tới một ông già có dáng như một lão nông hay ngồi lặng lẽ trong góc nhà lại chính là nhà thơ Phạm Thiên Thư.
Ông cười: “Thì tôi đâu dám nhận mình là nhà thơ”. Biết chúng tôi đang tìm hiểu về bài Ngày xưa Hoàng thị, cô con gái của ông tinh ý mở lại bản nhạc. Giọng ca của Thanh Thúy cất lên: “Em tan trường về- Đường mưa nho nhỏ…”
Ông buông bút, nhắm mắt. Có lẽ ông đang hồi tưởng về những ngày xa xưa, những ngày trên con đường trải nắng vàng, một chàng trai trẻ lẽo đẽo theo chân cô gái tên Ngọ có mái tóc dài xoã ngang vai… để rồi làm nên những vần thơ lung linh và xót xa đến thế.

•     Trọng Thịnh (Theo Tiền Phong)


                       Ngày xưa Hoàng thị




                       
   
Em tan trường về
      Đường mưa nho nhỏ
      Chim  non giấu mỏ
      Dưới cội hoa vàng
      Bước em thênh thang
      Áo tà nguyệt bạch
      Ôm nghiêng cặp sách
      Vai nhỏ tóc dài
      Anh đi theo hoài
      Gót giày thầm lặng
      Đường chiều úa nắng
      Mưa nhẹ bâng khuâng ...

      Em tan trường về
      Cuối đường mây đỏ
      Anh tìm theo Ngọ
      Dáng lau lách buồn
      Tay nụ hoa thuôn
      Vương bờ tóc suối
      Tìm lời mở nói
      Lòng sao ngập ngừng
      Lòng sao rưng rưng
      Như trời mây ngợp
      Hôm sau vào lớp
      Nhìn em ngại ngần

      Em tan trường về
      Đường mưa nho nhỏ
      Trao vội chùm hoa
      Ép vào cuốn vở
      Thương ơi! Vạn thuở
      Biết nói chi nguôi
      Em mỉm môi cười
      Anh mang nỗi nhớ

     Hè sang phượng nở
      Rồi chẳng gặp nhau
      Ơi mối tình đầu
      Như đi trên cát
      Bước nhẹ mà sâu
     Mà cũng hòa mau...
      Tưởng đã phai màu
      Đường chiều hoa cỏ
      Mười năm rồi Ngọ
      Tình cờ qua đây
      Cây xưa vẫn gầy
      Phơi nghiêng dáng đỏ
      Áo em ngày nọ
      Phai nhạt mấy màu
       Phân theo tìm nhau
      Còn là vang vọng
      Đời như biển động
      Xóa dấu ngày qua
      Tay ngắt chùm hoa
      Mà thương mà nhớ

      Phố ơi! Muôn thuở
      Giữ vết chân tình
      Tìm xưa quẩn quanh
      Ai mang bụi đỏ
      Dáng ai nho nhỏ
      Trong cõi xa vời.
      Tình ơi!... Tình ơi!...

                                                             PHẠM THIÊN THƯ


9 nhận xét:

  1. Nhạc đâu chú? CNB thích nghe cô Thái Thanh hát bài này.

    Trả lờiXóa
  2. Xúc động. Tôi đã đọc bài viết này trên báo điện tử khá lâu rồi. Nay đọc lại, hồi tưởng đến ca từ của cả bản thơ và nhạc, thấy lòng mình rung lên nao nao. Cảm ơn nhiều!

    Trả lờiXóa
  3. CNB post nhac hộ chú phải không ? Rất cám ơn !

    Trả lờiXóa
  4. Dạ, nếu chú không thích nghe cô Thái Thanh thì chú delete rồi post lại nhen chú. Hi. Hi

    Trả lờiXóa
  5. Th.Thanh hát bản đó thì còn ai qua nổi ? Trong album của chú cũng chỉ có TThanh hát mà thôi . Khi bản nầy mới được PD tung ra thì người ta nói người hát đầu tiên và rất thành công là Thanh Thúy . Nhưng chú vẫn thích Thái Thanh hát hơn .

    Trả lờiXóa
  6. Dạ không dám, thưa Tiên sinh. Bài thơ và cả bài hát này mà được thể hiện qua giọng Huế lại rất hợp cách ạ. Đáng tiếc thay, vì lý do xã hội nên không phải tất cả mọi người đều may mắn được biết đến tác phẩm NXHT. Trong các phòng karaoke, NXHT cũng có trong danh sách chọn bài, song người làm nhạc nền lại không đủ tinh tế khiến cả những người may mắn đó cũng chưa thấy thỏa mãn cho tày!

    Trả lờiXóa
  7. Cám ơn taivnguyen2000 về cái you Tube nầy nhé . Rất sinh động !

    Trả lờiXóa