BẠN VĂN
**Kính tặng : chị VƯƠNG NGUYỆT THU với lòng biết ơn sâu sắc . Người đã dẫn dắt tôi từng bước thuở còn thơ đi trên một con đường duy nhất đúng để biết sống và biết làm người .
* Bài nầy tôi viết để tặng DƯƠNG XUÂN QUỐC người bạn văn từ thưở còn đi học ; và NGÔ XUÂN HỒNG , người bạn đồng điệu về văn chương .
**Đặc biệt tôi viết để riêng tặng một người bạn tri âm, người mà tôi rất yêu thương và nhớ ! người đã giúp tôi có thêm nhiều ý niệm mới về văn học VN, có cái nhìn thêm sâu sắc về những nhà văn , nhân vật …. Cốt truyện ; lòng yêu người, yêu đời thông qua những những gì mà tôi đã đọc …
Cám ơn !
1.- QUỐC :
Tôi biết đọc sách từ rất sớm khi mới bắt đầu đọc được ở bậc tiểu học .
Thời ấy nhà tôi không có tiền mua sách nên chị tôi phải đi mướn sách cho bọn tôi đọc . Tôi còn nhớ chỗ cho mướn sách ấy là nhà của cô giáo Huệ, cô dạy tôi năm lớp bốn . Sau nầy tôi mới biết , tủ sách cho thuê của cô không theo thị hiếu của người đọc , đa số là sách hay .
Chị tôi chọn sách cho chúng đọc rất kỹ . Đầu tiên là Chuyện loài vật , Dế mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài …sau đó lần lần là những tập truyện ngắn của các nhà văn Tiền chiến như nhóm Tự lực văn Đoàn như Hoàng Đạo, Thạch Lam …rồi tới những tác giả khác như Nam Cao, Nguyễn Công Hoan, Nguyễn Tuân , Bùi Hiển , Nguyên Hồng …
Sau nầy khi lớn lên một chút chị mới cho đọc Ngô Tất Tố, Vũ trọng Phụng , Hoàng ngọc Phách , Khái Hưng , Nhất Linh …
I'm a poor lonesome cowboy I'm a long long way from home…
Truyện tranh thì chị mướn Lucky Lucke cho tụi tôi xem . Sau nầy khi lớn lên tôi đọc lại kỹ bộ truyện tranh nầy của Moris & Goscinny tôi mới thấy hết giá trị nhân bản của nó . Cái hay của nó là tuy đó là chuyện Cao bồi ở Miền Viển Tây Hoa Kỳ , súng nổ đạn bay nhưng không có máu đổ, người chết .
Bạn có biết anh em nhà Daltons không ? Có biết tên cướp khét tiếng Billy the Kid không ? .
Khi học đến cấp 3 chị tôi mới cho tôi đọc truyện Kiếm Hiệp
Đó là khoảng đời thơ trẻ của tôi và may mắn tôi có một người chị đã cầm tay tôi dẫn tôi từng bước đi vào những lối ngõ mênh mông của văn chương .
Khi tôi lên Đại học lại học Luật, nhìn quanh quẩn bạn bè không biết nên nói chuyện VĂN với bạn nào ? .
Một hôm lên giảng đường sớm, cạnh tôi là Quốc, một người bạn mới quen , rất hiền . Nói chuyện vơ vẫn một hồi , tôi nói :
- Hôm nay báo Hồng không không qua kịp . Chán chết ! - Thời đó nói câu ấy có nghĩa là hôm ấy không đọc được truyện feulleton của Kim Dung .
Quốc nhảy vào bình Tiếu Ngạo Giang Hồ và anh em tán lung tung chuyện sách vở , chuyện văn …và tôi đã từng bước khám phá ra thằng bạn trông vẽ “cù lần” nầy trong bụng có cả một bầu trời văn chương !
Nói chuyện một lát về Vang bóng một thời, tôi vờ hỏi Quốc :
- Mầy có biết tại sao trong truyện Những chiếc ấm đất của Nguyễn Tuân một lão nghiện chè nặng lại bán một cái ấm Thế Đức gan gà với giá rẽ không ?
- Sao lại không ? Cái hay là ở chỗ đó !
Và ý chừng như Quốc cũng muốn “thử” lại tôi nên hỏi tiếp : Thế mầy có biết tại sao tên ăn mày uống trà của cụ Tú lại biết trong ấm trà ấy có trấu không ?
Tôi lắc đầu quầy quậy :
- Tao chịu ! Mầy đi mà hỏi ông ấy (Chỉ Ng . Tuân) .
Thế là anh em quen thân nhau , và nó thường đến căn gác trọ của tôi, hai anh em nằm gác chân lên nhau nói đủ thứ chuyện về sách vở . Thằng nầy có một bộ óc của Gu Gồ (Google) hay sao ấy !. Hễ tôi quên tựa một bài hát thì chỉ cần hát lên một câu là nó biết liền , nói tên nhạc sĩ , ca sĩ nào hát bài ấy hay …Bây giờ anh em trên đầu tóc đã chớm hoa râm , nhưng hễ gặp nhau là râm rang chuyện sách vở , âm nhạc …
Có lần tôi hỏi Quốc :
- Trong tập truyện Nằm Vạ của Bùi Hiển mày thích nhất truyện nào ?
- Ma đậu và Nằm Vạ !
- Vì sao thế .
- Tao cũng không biết nhưng đọc lên thấy hay hay sao ấy …
Tôi nghĩ , đó là sự cảm thụ bằng trực giác . Với tôi cũng thế nhiều tác phẩm đọc thấy hay nhưng không sao lý giải được .
Tôi nghiệm rằng những sở thích của tôi và Quốc thật giống nhau khi nhận xét về một tác phẩm , một nhân vật , một cốt truyện …
Có lần nói về truyện ĐỰC của Tô Hoài , Quốc nói :
- Tô Hoài có một cái nhìn về con vật và con người đôi khi không phân biệt : con người đôi khi như con vật ( Cu Lặc ) và lắm khi con vật không khác một con người (Đực, con mèo mướp…) . nó thể hiện tính nhân bản rất cao của ông …
Đó là một người bạn đồng điệu về văn chương từ khi tôi còn mài đủng quần trên ghế nhà trường .
2.- HỒNG :
Hôm trước , một lần về Cần Thơ tình cờ tôi được quen với Hồng . Em là một cô giáo dạy văn và ra trường sau tôi mấy lớp . Tôi là bạn của anh Hồng nên giữa chúng tôi thân nhau rất chóng . Hồng là một người giỏi văn bẩm sinh . Ngồi uống nước với nhau em hỏi tôi liền :
- Anh em thường khen anh là người có khiếu về văn …
- Anh cũng thường thôi mà …Em mới là người tốp sau, giỏi…
Buổi tối chúng tôi rủ nhau đi ăn . Câu chuyện của chúng tôi xoay quanh chuyện văn chương , văn nghệ . Hồng là một cô gái rất lí lắc , em lập tức hỏi chuyện tôi về văn học .
- Hồi đó cho đến bây giờ em rất thích Nam Cao …
- Thế trong truyện Chí Phèo em thích gì nhất ?
- Em thích nhất đoạn nầy : “Không được! Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên mặt này ? Tao không thể là người lương thiện nữa. Biết không! “
Ồ sao Hồng có nhận định giống mình thế ? – Tôi nghĩ –
- Thế còn truyện Lão Hạc ?
- Đoạn nào cũng hay cả anh à , nhưng em thích nhất là đoạn Lão Hạc nói với con chó . Nam Cao nhân cách hóa con Vàng một cách thật tuyệt diệu .
Trích : Lão cứ nhắm vài miếng lại gắp cho nó một miếng như người ta gắp thức ăn cho con trẻ. Rồi lão chửi yêu nó, lão nói với nó như nói với một đứa cháu bé về bố nó. Lão bảo nó thế này :
- Cậu có nhớ bố cậu không? Hả cậu Vàng? Bố cậu lâu lắm không có thư về.
Bố cậu đi có lẽ được đến ba năm rồi đấy... Hơn ba năm... Có đến ngót bốn năm... Không biết cuối năm nay bố cậu có về không? Nó mà về, nó cưới vợ, thì nó giết cậu. Liệu hồn cậu đấy!
Con chó vẫn hếch mồm lên nhìn chẳng lộ một vẻ gì ; lão lừ mắt nhìn trừng trừng vào mắt nó, to tiếng dọa :
- Nó giết mày đấy! Mày có biết không? Ông cho thì bỏ bố!
Con chó tưởng chủ mắng, vẫy đuôi mừng, để lấy lại lòng chủ. Lão Hạc nạt to hơn nữa
- Mừng à? Vẫy đuôi à? Vẫy đuôi thì cũng giết! Cho cậu chết!
Thấy lão sừng sộ quá, con chó vừa vẫy đuôi, vừa chực lảng. Nhưng lão vội nắm lấy nó, ôm đầu nó, đập nhè nhẹ vào lưng nó và dấu dí :
- À không! à không! Không giết cậu Vàng đâu nhỉ!... Cậu Vàng của ông ngoan lắm! Ông không cho giết... Ông để cậu Vàng ông nuôi...
..................................................................................
Và anh còn nhớ , khi Lão Hạc bán con Vàng rồi , lão nói với ông giáo :
Trích : Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay :
- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
- Cụ bán rồi?
- Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà oà lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót năm quyển sách của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc.
.................................................................................
Trời ơi ! sao Hồng có những ý nghĩ tinh tế như thế ?
Chúng tôi ngồi ăn ở quán Dạ Lý . Hồng luôn gắp đồ ăn cho tôi và giục tôi ăn . Tôi nheo mắt đùa :
- Sao em cứ múc cháo hành cho anh nhiều thế ? (*)
Hồng trừng mắt nhìn tôi giọng như giận dỗi :
- Thế anh nói em là Thị Nở à ?
Biết đụng phải chỗ nhạy cảm tôi giã lã :
- Mình đang nói chuyện văn chương mà … cho anh xin lỗi …
Phía trước quán là một giàn Hoàng Lan rất đẹp . Hồng nói :
- Nhà em cũng có một giàn hoàng Lan đẹp lắm …
Tôi nói như bất chợt :
- Mai anh ghé làm ... cậu Thanh về thăm Bà và em …
Hồng nói luôn : …Em Nga …! Chuyện nhẹ nhàng và thơ mộng quá phải không anh ? (**)
- Đã qua hơn nửa thế kỷ rồi , đọc vẫn còn thấy hay …
Cứ như thế chúng tôi lan man từ chuyện nầy sang chuyện khác từ Quê Người của Tô Hoài đến Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân, từ Đói của Thạch lam đến nhà Mẹ Lê, Một bữa no, Đời thừa …rồi Hồn bướm mơ tiên, Những ngày thơ ấu, Nằm vạ …
Cái lẩu gần như đã cạn nhưng chưa ai ăn được gì …Chúng tôi một người gợi ra , một người nói để cho nhau nghe . Ối ! thật là tuyệt diệu !
Hồng còn gợi ý tôi nói qua chuyện Kiếm Hiệp của Kim Dung , nhưng đã hết giờ , chúng tôi đành chia tay , hẹn mai tiếp tục …
Tôi vẫn nhớ khi chia tay nhau Hồng còn đưa đề mục cho tôi yêu cầu tôi đưa lên mạng để các bạn phẩm bình : đó là những đề tài về Vang bóng một thời, Nhà nghèo, Quê người…Một bữa no, Đói ….Việc Làng …Tắt đèn …Trúng số độc đắc , Số đỏ … Thềm hoang , Đêm dài một đời .... và nhiều nữa ...
Tìm một người đồng điệu ngoài đời đã khó , tìm trên mạng càng khó hơn , không biết các bạn có sẵn lòng tham gia không ?
30.5.2010
_________________________
(*) Chí Phèo
(**) Dưới bóng Hoàn lan