Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011
TÌNH MẸ
MẸ VÀ CON
Mẹ tôi chỉ có một mắt. Tôi ghét bà ấy...vì bà chỉ gây khó khăn bối rối chotôi.
Bà làm nghề nấu ăn cho học sinh và thầy cô giáo để nuôi sống gia đình.
Có một ngày ở trường tiểu học, mẹ tôi đã đến thăm tôi. Tôi thật bối rối.
Tại sao bà ấy có thể làm chuyện này đối với tôi? Tôi không muốn biết đến bà ấy. Tôi nhìn bà bằng đôi mắt thù hận và bỏ chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau ở trường, một đứa bạn học cùnglớp đã nói với tôi: “Ê...mẹ mày chột mắt”.
Tôi chỉ muốn độn thổ và muốn mẹ tôi biến đi.
Hôm đó về nhà chạm trán với bà, tôi đã nói: “Nếu mẹ chỉ làm trò cười cho mọi người đối với con, sao mẹ không chết đi cho rồi?”
Mẹ tôi không trả lời...
Tôi không thể ngừng lại một giây để suy nghĩ tại sao tôi lại nói với mẹ như vậy, bởi vì trong lòng tôi tràn ngập sự giận dữ. Lời nói của tôi đã làm bà sững sờ.
Tôi muốn rời khỏi căn nhà đó và không còn muốn dính dáng gì với mẹ tôi nữa.
Vì thế, tôi ra sức học hành để được xuất ngoại du học ở nước ngoài.
Sau đó,tôi lấy vợ,tậu nhà riêng và có con cái.
Tôi đã sống một cuộc đời hạnh phúc với các con tôi, thật là thoải mái.
Một ngày nọ, mẹ tôi đến thăm tôi.
Đã nhiều năm, mẹ không gặp tôi và chưa hề biết mặt các cháu nội.
Khi mẹ tôi đến trước cửa nhà, các con tôi trông thấy đã cùng cười chế nhạo.
Tôi la lối mẹ tôi sao không mời cũng đến.
Tôi đã hét vào mặt mẹ tôi: “Tại sao bà dám đến nhà tôi, làm cho các con tôi sợ?
Hãy cút đi khỏi đây, ngay bây giờ!”
Mẹ tôi nghe thế, chỉ lẳng lặng trả lời: “Ô, xin lỗi. Tôi đã lầm địa chỉ”.
Rồi bà đi mất dạng.
Một ngày kia, tôi nhận được thư mời đến tham dự ngày Hội Ngộ của trường cũ.
Tôi nói dối vợ phải đi công tác kinh doanh.
Sau buổi Hội Ngộ, tôi tò mò ghé qua căn nhà cũ nơi mẹ tôi ở. Người hàng xóm cho biết, mẹ tôi đã chết. Mắt tôi ráo hoảnh không hề tỏ ra một chút tiếc thương.
Họ đưa cho tôi một lá thư, nói rằng của mẹ tôi muốn trao cho tôi. Lá thư viết rằng:
“Con trai yêu quí nhất đời của mẹ,Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con.
Mẹ xin lỗi đã đến nhà con và đã làm cho sắp nhỏ sợ hãi.
Mẹ rất vui mừng khi hay biết con sẽ đến tham dự ngày Hội Ngộ.
Nhưng mẹ bị bệnh nằm liệt giường, không thể dậy để đến thăm con.
Mẹ cũng xin lỗi, đã thường làm con phải bối rối khó chịu khi lớn lên.
Con biết không, khi còn rất nhỏ con đã bị tai nạn và mất đi một con mắt.
Là một bà mẹ, không ai có thể đứng nhìn con mình lớn lên tàn tật, chột mắt, nên mẹ đã tặng một con mắt của mẹ cho con.
Mẹ rất hãnh diện được thấy con trai mẹ đã thay mẹ nhìn được toàn vẹn thế giới mới trong đó có một con mắt của mẹ.
Với tất cả tình yêu thương của mẹ.
Mẹ của con”
(Trích: Tuyển Tập Những Câu Chuyện về Luân Lý Đức Hạnh)
21.4
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Dường như em đã đọc đâu đó bài nầy rồi... Gìơ đọc lại vẫn cảm thấy một cái gì đó thật bất nhẫn anh ạ! Trên cõi đời nầy vẫn còn đó những đứa con như thế...! Buồn!
Trả lờiXóaCâu chuyện hết sức cảm động, đau lòng quá anh ơi.
Trả lờiXóaKhi đọc xong lá thư, không biết người con ấy nghĩ gì... nhưng có lẽ không có giọt nước mắt nào dành cho người mẹ của mình. Vì hắn ta đã khô cằn như sỏi đá mất rồi...
Trả lờiXóaHic... Ngoài xã hội còn nhiều lắm những đứa con nhẫn tâm thế này...
Trả lờiXóaTại sao lại có thể đối xử với Mẹ như thế anh thedung nhỉ ?!
Trả lờiXóaĐọc mà thấy đau tận tâm can.
Trả lờiXóa.....
Mẹ là tất cả những gì ta có được
Không có mẹ, đời buồn biết mấy
Mẹ là đôi mắt cho ta nhìn thấy
Những điều hay và đẹp nhất cuộc đời này......
HẠNH PHÚC
Trả lờiXóaLê Thị Luyến (HN)
Đã có lần con nghĩ
Hạnh phúc tròn như tuổi của con.
Và tình yêu cũng thế
Đôi mắt mẹ mỏi mòn
Như vì sao trời quên ngủ
Ánh sáng ghim vào nhức nhối bóng đêm.
Hạnh phúc là gì? Ai có thể đặt tên?
Hạnh phúc ở trong tay? Hạnh phúc là cổ tích?
Hạnh phúc là đường đua không ai nhìn thấy đích
Bao kẻ chạy thi gục chết giữa chừng
Nhưng với con hạnh phúc đã từng
Như ánh sáng, như vầng trăng viên mãn
Hạnh phúc của con trong lời mẹ hát
Mẹ đọc câu thần chú nghẹn ngào:
“Bố công tác ở xa…”
Bao mùa đông đi qua
Xòe tay ra…
Con đếm đủ những sợi tóc đen của mẹ
Tiếng cười thơ trẻ
Lặn vào miền tuổi thơ…
Bao mùa đông đi qua
Con đủ lớn để hiểu thế nào là thần chú.
Đôi mắt mẹ vẫn nhiều đêm không ngủ
Vết chân chim in những lối đi về
Và con biết
Sẽ chẳng bao giờ
Qua ngưỡng cửa bố trở về: Hạnh phúc
Cổ tích đẹp nhưng không là đời thực
Câu thần chú nghẹn ngào đành chết giữa giấc mơ.
Hạnh phúc là gì? Dẫu không gọi thành tên
Nhưng với con mỗi ngày hạnh phúc
Là một ngày có mẹ ở bên.
Xúc động quá khi đọc bài này!
Trả lờiXóaVẫn còn những người như thế Kl à ...nên nỗi buồn của chúng ta cũng vẫn còn ...
Trả lờiXóaNghe Đau lòng khi đọc truyện nầy là tâm hồn còn thật dễ thương đó Lá ơi
Trả lờiXóaThật đáng buồn là trên cõi đời nầy lại còn có những con người như thế Hà nhỉ ?
Trả lờiXóaĐừng bi quan HM à ...Loại nầy không nhiều lắm đâu ...
Trả lờiXóaCâu hỏi nầy của Marg thật khó có lời giải đáp ...Nhưng chúng ta có thể tin rằng số người nầy rất hiếm Marg à...
Trả lờiXóa...Nhất là tình của hai mẹ con Lan quá đậm đà , thắm thiết ...
Trả lờiXóaBài thơ thật đầy xúc cảm ...Cám ơn HM đã đem một luồng gió mát đến cho cái entry buồn thảm nầy ....
Trả lờiXóacám ơn bạn có một cảm tưởng tuy rất đơn sơ nhưng là tất cả ...
Trả lờiXóatội nghiệp người Mẹ cao cả ,đọc cứ bồi hồi
Trả lờiXóaChỉ có mẹ và Du Thản Chi mới làm được việc ấy ...(DTCh đã cho A Tử đôi mắt của mình )
Trả lờiXóaEm đọc câu chuyện này mà bần thần mãi...Em chỉ nghĩ đến một ngày, con cái của người đàn ông này lớn lên, hiểu biết và quay trở lại với câu chuyện của Cha mình...
Trả lờiXóaThật không dám nghĩ tiếp...
chuyện ray rứt khi đọc ..
Trả lờiXóa