THẮNG
Hồi đó Nó và tôi cùng học lớp đệ nhất B trường Hưng Đạo (Trường tư thục) . Nó và tôi quen nhau sau vài ngày nhập học.
Hai đứa cùng to xác nên phải ngồi bàn chót .
Thắng – tên của anh bạn ấy là dân Mỹ Tho; tôi là dân Cần Thơ – dân miền Tây cả nên rất dễ thân nhau .
Tôi ở nhà chị tôi, còn Thắng ở trọ trên một căn gác gần khu ấy .
Nhà Thắng giàu , Thắng học rất giỏi . Thường tôi phải hỏi Thắng những chỗ bí khi làm bài kiểm . Đặc biệt là Thắng có một cái nhìn rất tốt về hình học nên thường giải được những bài toán khó trong quyển “Một nhóm giáo sư” của Pháp .
Các kỳ thi đệ nhất, đệ nhị lục cá nguyệt (nay gọi là thi học kỳ) , tôi vẫn thường copy bài của Thắng những chỗ khó .
Vì sợ bị bắt lính nên tôi học nhảy lớp đệ tam (lớp 10) – hồi đó hễ đủ tuổi mà không học lớp thi thì bị bắt quân dịch .
Chính vì vấn nạn đó mà môn Anh văn Sinh ngữ II tôi rất kém . Ông thầy dạy Anh văn thì vừa giảng vừa quan sát : đứa nào nhìn ông ấy thì ông chỉ và hỏi ngay . Báo hại tới giờ Anh văn tôi phải núp sau lưng Thắng .
Thấy ẹ quá , tôi rủ Thắng đi học Anh văn . Thắng có một chiếc xe gắn máy khá tốt hiệu Puch , chở tôi đi đăng ký học Anh văn ở một trung tâm SN đường Phan Đình Phùng – nay là đường Nguyễn Đình Chiểu . Dĩ nhiên Thắng học lớp cao hơn tôi . Chúng tôi học bộ Let’s learn Enghish . Thắng học Q.4 ; tôi học quyển 2 .
Sau 3 tháng học, tôi theo kịp các bạn trong lớp và không cần “núp” ông thầy Anh văn nữa .
*
Buổi chiều chúng tôi vô chùa Phụng Sơn tự tục gọi Chùa Gò học bài .
Chùa Gò rộng, mát và yên tỉnh . Các sư ở chùa làm một số bàn ghế để ngoài vườn cho bọn SV HS như chúng tôi ngồi học .
Chính ở cái chùa nầy tôi đã gặp Lan – một cô bạn gái rất khả ái học lớp 12 Ban C (ban văn chương) . Cuộc gặp gỡ nầy có nhiều tình tiết khá li kỳ . Có dịp tôi sẽ nói sau .
Chùa Gò
Trở lại chuyện của Thắng .
Khi chúng tôi chuẩn bị thi Đệ nhị lục cá nguyệt thì bỗng một hôm Thắng không đi học .
Buổi chiều khi vào chùa gặp nhau tôi hỏi liền : Sao không đi học ?
Thắng cười cười không nói .
Tra khảo đã đời cuối cùng anh ta mới xì ra .
- Tối hôm qua tao gặp một con nhỏ bán bắp xinh ơi là xinh …
- ??
- Tao tán và đi theo gánh bắp của nó tới khuya . Sáng ra ngủ quên !
Bốn năm đứa bạn của tôi và Thắng cùng học trong chùa ồ lên , la Thắng một trận nên thân .
Thắng cuối đầu xẻn lẻn như biết lỗi …
Nhưng …
Liên tiếp hai hôm sau Thắng đều vắng mặt . Thậm chí không vào chùa học .
Chúng tôi sốt ruột, đạp xe đến chỗ trọ của Thắng thì bắt gặp anh ta đang ngủ li bì ...
Bà chủ nhà nói rằng hai hôm nay hôm nào gần sáng Thắng mới về …Tôi nghĩ : Lại theo cô bán bắp cả đêm … – sau nầy tôi mới biết cô tên là Nga
Mỗi người mỗi ngã ...
Kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt năm đó điểm của Thắng rất thấp , thiếu điều không được xét đi thi Tú tài .
Trường tư thời ấy họ du di điểm dữ lắm , Nói chung đứa nào dù dỡ gì cũng được thêm cho đủ điểm để đi thi . Tôi nghĩ rằng chắc điểm của Thắng kém lắm . Bởi từ ngày quen với Nga sức học của Thắng giảm sút hẳn .
Và kết quả thật đáng buồn : Thắng rớt Tú tài II bị gọi nhập ngũ .
Thời đó không có gì bất hạnh bằng thi rớt :
“Rớt tú tài anh đi Trung sĩ ,
Em ở nhà lấy Mỹ nuôi con ….”
Hay như PD đặt lời cho một bài hát :
“…Ta hỏng Tú Tài , ta hụt tình yêu …
“ Thi hỏng mất rồi , ta đợi ngày đi …
“ Đau lòng ta muốn khóc , Đau lòng ta muốn khóc …”
Hôm chúng tôi đưa Thắng lên Quân Vụ Thị Trấn , Thắng nhìn chúng tôi rơm rớm nước mắt , và anh phải cười gượng quay đi …
Khi hết thời gian ở quân trường , Thắng bị đưa về Sư Đoàn 21 Bộ Binh đóng ở Cai Lậy , anh có viết thư cho tôi .
Trong thư có đoạn nói về cuộc tình của anh với Nga . Đại khái khi cô Nga từ giả anh về Phước Tuy thì cô không xuống Sài Gòn nữa , Thắng có đi Phước Tuy tìm cô nhưng không gặp . Bà bác của Nga nơi cô ở đi bán bắp nói rằng cô đã đi lấy chồng !
Thắng quá thất vọng , từ đó bỏ bê sự học , cuối cùng thi rớt !
Ở nơi tuyến đầu khói lửa sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc .
Về sau Thắng cũng có viết cho tôi mấy thư nữa toàn là những chuyện hãi hùng nơi tuyến lửa và lòng hối tiếc …
Bẳng đi một thời gian khá lâu tôi không có tin tức gì của Thắng cả .
Chiến sự càng ngày càng trở nên ác liệt. Tin từ chiến trường về tới tấp , không vui .
Một hôm tôi đi học sớm, đang thơ thẩn trong giảng đường thì gặp Ngọc – bạn cũ của tôi và Thắng – cũng là dân Mỹ Tho , ở cạnh nhà Thắng . Ngọc báo tin là thắng đã chết trận từ tháng trước !
Tôi sửng sờ ! Không ngờ cái kết thúc của đời Thắng quá sớm như vậy .
Kiếp nhân sinh là thế đó !
Chiến tranh tàn khốc là thế đó !
Trong lớp 12B8 của chúng tôi có 2 thằng chết trận vì thi rớt Tú tài phải ra lính ; 6 thằng áo lính , giày trận ở khắp 4 vùng chiến thuật tôi không rõ số phận của từng đứa ra sao .
Mỗi lần nghe bản nhạc NÓ VÀ TÔI tôi đều muốn rơi nước mắt , thương xót cho những kiếp người đầu xanh đã ngã xuống cho một cuộc chiến tương tàn , vô nghĩa …
Sài gòn một ngày cuối Thu
Nếu nói rằng, số phận bạn anh có một kết thúc không vui như vậy cũng do …phụ nữ mà ra cũng đúng thôi. Có người xem nhẹ tình yêu, có người khi mất tình yêu là mất luôn phương hướng, thả trôi cuôc đời mình.
Trả lờiXóaBiết sao được, cuộc đời có những ngã rẽ không ai ngờ trước được. Ngỏanh lại, chỉ thấy ngậm ngùi…
Chiến tranh tàn khốc thật. Ranh giới giữa sự sống và cái chết sao mong manh quá. Nhớ về người bạn cũ vắn số với những kỷ niệm khó quên ấy, chắc anh ngậm ngùi lắm. Mong " NÓ" của anh thấy được thiên đường cuối trời thênh thang.
Trả lờiXóaChú kể chuyện buồn quá. Mỗi người đều có số cả, ngo ngoe vẫy vùng rồi cuối cùng cũng không thoát ra khỏi số mệnh chú ơi.
Trả lờiXóamột chuyện kể buồn .chiến tranh thật đáng sợ .
Trả lờiXóaTuổi trẻ của anh sống trọn trong một giai đoạn chiến tranh khốc liệt,lúc đó tôi còn nhỏ nhưng vẫn biết rõ,trong hoàn cảnh chiến tranh có những mối tình thật buồn và cảm động.Đọc những hoài niệm của anh làm tôi nhớ lại một thời đã qua,những kỷ niệm ngày xưa ấy.... Nghe ca khúc Nó và Tôi càng nhớ về thời đó.
Trả lờiXóaRăng mà buồn qúa anh ơi. Thôi về...
Trả lờiXóanhớ ...
Trả lờiXóaÀ à , chắc cái không hiểu là nằm ở đây rồi ! Chỉ là đọc entry này làm em nhớ lại một người anh , ngày ấy anh có để ý chị Hai em mà không dám ngõ , thế là cứ giả vờ dẫn em đi ăn chè , uống sinh tố miết thôi ... Thế rồi anh cũng phải đi lính khi chưa kịp nói với chị em lời nào và ... anh đã ra đi khi còn rất trẻ như bạn anh vậy đó. Em quý anh ấy như anh của mình nên vẫn nhớ về anh ấy thật nhiều .
Trả lờiXóaEm xin lỗi vì đã làm anh bận lòng , mong được đọc nhiều hơn từ blog của anh . Blog của em cũng vắng vẻ lắm nên em rảnh hay đi lang thang ấy mà !
Trời ơi ! anh không ngờ chuyện của anh đã gợi lại kỷ niệm buồn ngày xưa của em . Em cứ qua nhà anh tự nhiên. Rảnh rỗi anh sẽ qua nhà thăm em
Trả lờiXóa