Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

TRÍCH HỒI KÝ ...








     HAI NGƯỜI THẦY 

             PHẦN HAI









   Trong gánh họ tôi có 6 người làm Bác Sĩ , chỉ có người anh con Dì tôi đã về hưu còn lại các người kia đang làm ở bệnh viện .. Có 2 đứa cháu làm trong bệnh viện ở Pháp .

 Những năm trước 30/4/75 , buổi tối tôi đến phòng mạch của anh con Dì Tư tôi giúp anh nhận bệnh và thu tiền khám bệnh .

  Bệnh nhân của anh rất đông , phải lấy số trước hai ngày mới vào khám được .

  Thường khám xong tới bước trả tiền , anh nhìn khách đánh giá .  Nhiều lần anh bảo tôi không lấy tiền khám .

  Có lần, một ông cụ sau khi khám xong lui cui mở kim tây cài túi định lấy tiền trả . Anh hỏi :

-    Nhà cụ ở đâu ? Ai giới thiệu cụ đến đây ?
-    Dạ tôi ở Cà Mau . Có người quen chỉ đến khám với Bá sĩ  . Tôi đã đi khám 3,4 ông Bác sĩ trên nầy nhưng không hết bệnh …

   Anh cầm xấp hồ sơ bệnh của cụ nói :

-    Người ta chữa cho bác không đúng bệnh nên không khỏi là phải . Bác về uống thuốc theo toa nầy sẽ hết .

  Và anh bảo tôi không lấy tiền khám bệnh của cụ già .

  Hầu như ngày nào cũng có những trường hợp như vậy .

  Nhiều người còn được anh cho thuốc Echantillon (thuốc mẫu của các Pharmacie tặng cho BS)

  Những bà mẹ nách con dáng nghèo khổ, những bác nông dân chấn đất , những người phu phen da sạm nắng họ đến phòng mạch của anh với đôi mắt bừng lên tia hy vọng ! Chỉ cần nhìn họ,  lòng  tôi thấy dâng lên một nổi thương xót vô hạn . Những người có TÂM không thể nào chém chặt họ được .

   Trên vách chỗ bàn ghi tên có một câu “ Đến khám một lần không hết bệnh , lần thứ hai tái khám không lấy tiền “

   Câu nầy anh coi như là châm ngôn cho công việc của mình .

   Có lần tôi hỏi anh :

-    Sao anh khám không lấy tiền nhiều quá vậy ?
-    Đó là những người quá nghèo khổ , mình lấy  tiền khám thì họ không còn đủ tiền mua thuốc nữa …

   Trong thời gian tôi được anh cho tiền đi học , tối thứ Bảy và Chúa Nhật  tôi đến nhà viết sách cho anh . Anh đọc cho tôi viết tốc ký , sau đó nhờ người đánh máy lại .

   Nhiều năm thắm thoát trôi qua tôi đã làm thư ký viết cho anh 3 cuốn sách : Thành Kiến Sai Lầm của người dùng thuốc, Bệnh trẻ con  và Bệnh đàn Bà . Sách bán rất chạy, tái bản nhiều lần .

   Sau mấy mươi năm , sách tuy lỗi thời , nhưng nhiều gia đình vẫn còn giữ và tự chữa bệnh cho mình theo sách .

   Anh vẫn là cây cổ thụ trong làng thầy thuốc của TP , chuyên trị những bệnh

nhân “thầy chạy”


 Photobucket.

                                                      Hình minh họa              

 Có một lần, một người bạn đến nhờ tôi chỉ phòng mạch của anh  để đưa con đến khám bệnh . Anh nói :

-    Mình nghe lời một ông bạn đưa cháu đến Bác sĩ T. bị ông ta “nuôi bệnh” mấy tuần . Con bé ốm quắc queo , không khỏi bệnh, tình trạng có mòi nặng hơn trước .

   Anh đưa cho tôi xem một bọc thuốc và nói :

-    Mỗi kỳ khám Ổng đưa cho tôi 9 bọc thuốc , dặn uống trong 3 ngày , tái khám .

   Tôi hỏi :

-    Sao thuốc không thấy nhãn gì cả vậy ?

-    Ờ vợ ông BS lột ra hết rồi dồn vào trong mấy cái bọc nầy . Mình đâu có biết nó là thuốc quỷ gì …

   Hỏi : Toa thuốc đâu ?  Đáp : Toa bà vợ giữ, nói bữa sau tái khám sẽ đưa trả . Nhưng 3, 4 kỳ tái khám rồi bà ta cũng chưa trả …

   Bác sĩ Trần Đông A nói : “ Mỗi khi đặt bút viết đơn thuốc cứ nghĩ đó là “lệnh xé xác” dành cho bệnh nhân”  : http://nguyenyenson.multiply.com/journal/item/566/566?replies_read=7.

  Cái trò “Trong anh khám bệnh” ngoài “nàng ghi toa”, bán thuốc ! không phải là ít người làm .

   Một vị BS có tiếng ở TP làm Quản lý một bệnh viện công lớn vẫn ”nuôi bệnh” kiểu ấy  . Ít nhất đi đến ông ta 3 , 4 lần tái khám mới được ông nhận vào bệnh viện xạ trị . Ông nầy   Giaù lắm rồi : nhà 4,5 tấm, xe hơi 2,3 chiếc …nhưng vẫn chưa ngừng chém bệnh nhân . Cách nay không lâu, một người bà con ở quê lên nhờ tôi dẫn đến ông khám bệnh . Cô nầy bị bứơu cổ . Khám xong ông cho thuốc : Lại những cái bọc và những viên thuốc không nhãn…Hẹn 3 ngày tái khám v…v… Tôi ngồi ở phòng chờ nhìn thấy cảnh mấy mươi năm về trước ở phòng mạch của anh tôi . Có điều những bệnh nhân nầy đa số là nghi vấn ung thư, một căn bệnh nan y . Nên trong mắt họ tôi thấy sự lo âu, bồn chồn … Đây là những người không tiếc tiền để lo chữa bệnh cho mình .

 Đối với  những con người nầy thì “lệnh xé xác” dành cho họ không thể nào họ chạy thoát ! Thuốc giá trên trời ; Tái khám mấy lần ? Chủ nhân “Lệnh xé xác” hoàn toàn chủ động . Con bệnh không thể nào cựa quậy gì được .



  Khi bắt chẹt một người nào đó mà mình biết đối phương không sao thoát được thì sự vô nhân đạo càng tăng lên gấp bội . Đó là trường hợp của người thầy thuốc vô lương tâm đối với bệnh nhân của họ .

   Người ta luôn hô hào “Y ĐỨC” , và nói “Lương y như từ mẫu “… Tôi thấy đây là những vị từ mẫu không biết thương con …Lời thề Hypocrate khi ra trường các ông đã quên khi đối diện với đồng tiền .

                                                                       *

  Trước 30 tháng tư tôi bị chứng nhức đầu cấp tính rất nặng , không sao ngồi lên được . Lúc ấy anh tôi đi Pháp để tu nghiệp về chuyên môn  nên tôi phải đến một bác sĩ là bạn của anh làm trưởng khoa nội một bệnh viện lớn để xin chữa . Anh nầy cũng là chỗ quen biết của gia đình .
 
 Anh khám rất kỷ và cho nhiều loại thuốc nhưng bệnh của tôi không giảm . Rồi nào chụp hình sọ, nào lấy nước tủy sống , lấy máu xét nghiệm …(Hồi đó chưa có kỹ thuật chụp MR) , nhưng vẫn không tìm ra bệnh .

  Cuối cùng ông bác sĩ phán một câu xanh dờn :

-    Tôi nghi anh bị u não !

  Trời ơi ! nghe như bị tuyên án tử hình ! Làm thằng nhỏ không ngủ được mấy đêm liền … Coi như vậy là đi đứt rồi !

   May quá lúc đó anh tôi về SG , Tôi lập tức đến anh xin khám và nói rằng ông Ân bạn anh  nghi tôi bị u não !

  Anh trợn mắt nhìn tôi vẻ diễu cợt . Sau đó anh khám cho tôi rất kỹ và tự tay chích cho tôi một mũi Salicilate vào gân .

  Mười lăm phút sau tôi ngồi dậy được ! và hết ngay chứng nhức đầu quái ác kia .

  Tôi hỏi anh :

-    Tôi bị bệnh gì mà anh Ân tìm hoài không ra ?

   Anh cười :

-    Anh mới vừa đọc một tài liệu nói về bệnh nầy . Tài liệu ngắn thôi nên ít ai chú ý . Đó là bệnh phong thấp màng não ! .

  Ôi ! những người thầy thuốc ! Tôi gặp gỡ họ không nhiều nhưng có biết bao điều để nói . Phải chăng trong giới nầy cũng có những người thầy thuốc “góc cạnh” ? và con số thầy thuốc “chém” bệnh nhân bằng “lệnh xé xác” tỷ lệ là bao nhiêu ? “Lương y như từ mẫu” là bao nhiêu ?

  Tôi không dám phán xét chê khen những vị thầy thuốc, chỉ ghi chép lại những gì tai nghe mắt thấy mà thôi . Bởi tôi biết có một thời gian dài rất lâu trong thời bao cấp một vị BS phẩu thuật nổi tiếng trong TP đã ví von như sau : “ Tiền bồi dưỡng mổ một ca vá ruột bệnh nhân thấp hơn người vá xe ở ngoài đường vá một lổ xe đạp “ ! Đó là thời nhiều vị BS đã vượt biên với bất cứ giá nào

   Một người thầy dạy chữ cho con người và một người thầy chăm lo phần thể xác cho người ốm sao lắm chuyện như vậy ?

   Tại con người Việt Nam hay tại nguyên do nào ?


                                                                            Photobucket

                                                             Hình minh họa

                                                                   Tháng 3 Năm 2010
  

Thứ Tư, 3 tháng 3, 2010

NGƯỜI BẠN NGHỆ SĨ








                      LAI







Hồi học Trung học nhà hai đứa ở gần nhau . Lúc đó tôi học lớp đệ nhị và Lai học đệ tam .

  Lai là con một nên được gia đình rất cưng chìêu, sắm cho một giàn nhạc tốt nhất so với thời ấy .

   Vì ở gần nhau nên chúng tôi thường xuyên qua lại, nghe nhạc, đánh bóng bàn …

  Ba của Lai là một họa sĩ nghiệp dư , song ông vẽ nhiều tranh sơn dầu có giá trị . Tranh của ông không triển lãm, không bán nhưng hiện nay thỉnh thoảng tôi vẫn thấy treo ở những nhà quyền quý trong TP .

  Một thời gian khá dài Lai chơi máy hình và tập vẽ .

Lai lấy một cuốn tập vẽ một số hình trừu tượng rồi đề tựa bắt tôi phải làm thơ theo chủ đề mà Lai thích . Thật là quá đáng ! Ai lại làm thơ theo đơn đặt hàng ? Tuy vậy, chiều ý Lai tôi cũng làm được một số bài thơ …

  Không biết có phải vì ảnh hưởng gen của ông Bố hay không mà Lai chụp hình càng ngày càng nổi tiếng trong giới phó nhòm , người mẫu …của TP . Nhiều tên tuổi của những người đẹp chân dài đã có nhiều album Lai chụp , kể cả những Album nude !

  Năm 1971 Lai thi hỏng TT2 và nhảy ra đầu quân vào binh chủng Biệt động quân, một sắc lính dữ dẳn thời bấy giờ . Vào sinh ra tử nhưng không chết và đến 30/4 thì mang lon đại úy BĐQ đi học tập cải tạo .

  Đi học tập cải tạo về Lai tiếp tục theo con đường cũ : chụp hình và vẽ tranh .

   Hôm nay tôi post entry nầy lên chỉ với mục đích giới thiệu công việc của một người bạn không học trường mỹ thuật nhưng có nhiều tiếng tăm trong lĩnh vực nầy ở TP .

    Đó phải chăng là một người “góc cạnh” trong nghệ thuật ?



Lời bạt




Khởi nguyên sự sống

                                               KHỞI NGUYÊN SỰ SỐNG 

Kết thúc băng hà

                                                        KẾT THÚC BĂNG HÀ

Huyền sử Thăng Long

                                            HUYỀN SỬ THĂNG LONG

Đam mê


                                                              ĐAM MÊ


Dã sử

                                                               DÃ SỬ 


Dạ Khúc

                                                         DẠ KHÚC

Photobucket

                                                        CON CỦA ÂU CƠ

Photobucket

                                                           CHOCOLATE

Photobucket

                                                    CÂY CỎ VƯỜN XUÂN



           Photobucket

                                                              BIỂN ĐỘNG

 

 

Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

Trích HỒI KÝ...







                         
        HAI NGƯỜI THẦY


   Tặng BL, CN, NY...Nhũng người
   đã và đang đứng trên bục giảng .





 

 
   Một chị bạn nhờ tôi tìm một thầy hay cô giáo dạy kèm cho cháu của chị môn toán – lý .

   Chị nói :

-    Tôi nghiệm ra rằng trong 10 thầy cô giáo thì chỉ có 3 , 4 người dạy giỏi …kềm cặp học sinh có kết quả tốt …

   Tôi hỏi : căn cứ vào đâu mà chị nói như vậy ?

-    Theo kinh nghiệm của bản thân tôi thôi – Chị nói – Từ ngày còn đi học đến khi chọn thầy cho con, rồi bây giờ đến cháu …

   Chị còn nói thêm : Tôi thấy nghề thầy thuốc cũng vậy . 10 ông bà bác sĩ thì chỉ có vài người chữa mát tay thôi …

   Hôm nay trong phạm vi nhỏ hẹp nầy tôi muốn lạm bàn về hai lãnh vực trên . Tại sao có người đánh giá là có quá hiếm người giỏi ?

                                                                           *

   Năm xưa , khi tôi mới đậu TT2,  thi vào các trường quý  tộc không đỗ trường nào bèn ghi danh vô học trường Luật .

   Trường Luật thì học rất tài tử : không buộc lên lớp, không điểm danh  - chỉ ghi danh và thi mà thôi .

   Do đó tôi có nhiều thời gian rảnh đi tìm con đường tự mưu sinh trong lúc đi học .

   Gần đến năm học, tôi về Cần Thơ làm đơn xin xin dạy học ở trường Đồng Tâm . Đây là trường đạo của địa phận Cần Thơ . Hiệu trưởng là LM Đào Tiến Tình .

   Ông đọc đơn và hồ sơ của tôi , xong nhìn tôi chăm chú và hỏi :

-    vì sao thầy không tiếp tục đi học mà xin đi dạy ?

-    Dạ con học hàm thụ , con xin đi dạy để vừa đi làm vừa học .

     Cha nói chuyện linh tinh với tôi một hồi , không có vẻ gì phỏng vấn một Giáo sư cả ( Ngày trước thầy dạy cấp 2 trở lên gọi là Giáo sư) .

    Cuối cùng ông nói sẽ xếp cho tôi dạy văn lớp đệ thất (Lớp 6) . Môn văn lớp 6 thời đó tổng cộng 7 giờ (không gọi là tiết như hiện nay) gồm 2 giờ cổ văn, 3 giờ kim văn, 1 giờ luận văn và 1 giờ trần thuyết .

   Tôi vào dạy được mấy hôm thì cha Tình xếp cho tôi thêm 1 lớp 6 và 1 lớp 7 .

   Sau nầy khi có dịp gần gủi với cha Tình tôi đánh bạo hỏi cha :

-    Vì sao hồi đó cha nhận con vào dạy văn ?    

   Cha trả lời ngay không suy nghĩ :

-    Đó là trực giác của một người làm nghề Giám học . Không thể diễn tả được . Nhưng những người thầy dạy giỏi hiếm lắm ...

   Thật may mắn cho bước đường “làm thầy” của tôi, đầu tiên lại gặp được một nhà sư phạm lớn như cha Tình . Cái “trực giác” mà cha đã nói sau nầy khi làm công tác quản lý trường học tôi mới thể nghiệm được một cách sâu sắc .

                                                                               *

   Khi học lớp đệ tứ tôi làm bài tập Toán lý Hóa của nhiều thầy , trong đó có sách của thầy Đặng Sỹ Hỷ . Người ta nói rằng thầy Hỷ học thi Tú tài 1 thì đã ra sách luyện thi Trung học đệ nhất cấp rồi …Điều nầy khiến nhiều GS trên đại học không ưa nên thầy Hỷ thi hoài vẫn bị đánh rớt Oral không lấy được cái bằng cử nhân Toán Lý . Đó là ở trường Đại học Huế . Sau nầy thầy phải vô Sài Gòn thi mới đậu !

                                                                              *

  Nhiều năm sau tôi có dịp lên Biên Hòa dạy trường Khiết Tâm – một  trường đạo nổi tiếng thời bấy giờ - Hiệu trưởng là cha Yến là một nhà sư phạm bẩm sinh xuất sắc . Trường trên 50 lớp nhưng không có Hiệu phó , giám học . Chỉ mình cha quản lý .

   Một hôm nhân vui câu chuyện tôi lại hỏi cha câu mà trước đây tôi đã hỏi cha Tình :

-    Làm sao cha đánh giá được thầy cô nào dạy giỏi ?

   Cha cũng trả lời ngay không do dự :

-    Đó là những con người Góc cạnh !

    Ồ từ nầy thật quá trừu tượng đối với tôi . Con người góc cạnh là sao ? và tại sao một con người góc cạnh thì dạy giỏi ?

    Tôi muốn hỏi cha thêm cho rõ nhưng hơi ngại nên thôi .

Photobucket

                                                    Hình minh họa

    Khi tôi về QL chuyên môn trường PSN ở Q.3 là một trường Bán công đầu tiên của TP tôi có cơ hội thể nghiệm những vấn đề trên .

   Trung là học trò cũ của tôi em học Sư Phạm Kỹ Thuật ra trường rồi nhưng không được bố trí đi dạy . Em đến xin tôi vô làm Giám thị .

  Nhưng Trung là một thầy giáo “góc cạnh” ! Nhà em học sinh học thêm tấp nập . Tôi xếp thử cho Trung dạy phụ đạo một lớp buổi chiều . Em dạy rất thành công .!

    Bây giờ Trung dạy toán ở một trường chuyên . Em đã quên cái bằng SPKT của mình rồi …

  Một thầy giáo khác là anh Sáng . Anh chỉ có bằng Tú Tài , không học sư phạm nhưng là một thầy dạy môn Hóa rất xuất sắc .

    Hóa là một môn khó dạy, khó hấp dẫn học trò ; nhiều năm liền thi tốt nghiệp không có môn Hóa cũng là một vấn nạn cho các thầy cô dạy môn nầy . Sáng đã chọn cho mình một khúc xương khó nhá : Đó là môn Hóa !


Photobucket
      
                                            GS triết học TRẦN ĐỨC THẢO

   Tôi vẫn còn nhớ năm học lớp đệ nhị B trường Hưng Đạo thầy dạy Hóa lớp tôi là thầy Chung Cử nhân Giáo khoa lý hóa nhưng thầy dạy rất dỡ . Giờ thầy tụi tôi cúp cua gần nửa lớp ! Xem thế bằng cấp cao không phải là điều kiện đủ để làm một ông thầy góc cạnh !

   Nhà  Sáng học trò học thêm rất đông . lớp nầy ra, lớp khác vô liên tục . Thi học kỳ, học trò học thêm với thầy Sáng đều làm bài khá tốt . Đó là một cách tiếp thị hiệu quả nhất , và học trò của Sáng dạy thêm lúc nào cũng đông !

  Phải chăng đó cũng là một người thầy “góc cạnh” ?

    Sau nầy người thầy bị lệ thuộc 100% vào giáo án nên lên lớp dạy bị gò bó , không phát huy được khả năng sư phạm của mình .

  Một lần trong hội nghị về giáo dục ở Châu Âu, vị Bộ trưởng GD Cộng hòa Dân Chủ  Đức phát biểu : “ Tôi ngồi đây nhưng tôi biết bây giờ các trường nước tôi đang dạy môn Toán tiết nào , chương nào “ .

    Điều đó có gì hay đâu mà khoe ?  Bởi sự kế hoạch hóa máy móc ngu xuẩn của họ làm tàn lụi , thui chột khả năng sáng tạo trong Giáo dục .

  Sau ngày 30 tháng Tư các thầy cô chỉ được đi lề bên phải , ít ai dám phá rào nên những con người “góc cạnh” cũng giảm đi nhiều .

  Sự xuất sắc của người thầy ít thấy xuất hiện .

   Bây giờ chọn giáo viên dạy giỏi , chiến sĩ thi đua người ta chỉ dựa trên giáo án , những giờ thao giảng có trước cho học sinh …nên những người giáo viên tự trọng , có thực tài không đăng ký . Họ âm thầm làm riêng .

    Những người như Trung , Sáng …không bao giờ đăng ký thi GV dạy giỏi cả bởi họ biết rằng những vị ngồi dự giờ thao giảng của họ dạy kém hơn họ rất nhiều , lên bục giảng để họ cho điểm mình thì không thể chấp nhận được . Anh bị thong manh mà đứng ra chỉ đường cho tôi thì còn trời đất gì nữa !

   Vậy nói như cô bạn của tôi rằng bây giờ tìm một thầy cô dạy giỏi thực sự không phải  dễ cũng có phấn đúng .

                                                                        (Thầy thuốc sẽ nói sau)