VĂN HÓA ĐƯỜNG PHỐ
I .- CHUYỆN THỨ NHẤT .
Một sáng chúa nhật kia , sau 9 giờ, đường Lê Lợi của thành phố Sài gòn hoa lệ đã thức giấc , các cửa hàng đã bắt đầu mở cửa .Dòng xe cộ lưu thông khá đông đúc .
Tôi đang chạy xe phía sau một bạn trẻ, người nầy đang lái một chiếc xe hai bánh đời mới . Bỗng nhiên cậu ta nghiêng mặt ra …phẹt một bãi nước bọt ! Tốc độ xe lúc đó cũng khá nhanh , . Bãi nước bọt văng đánh bốp vào mặt tôi ! Trời ơi ! tôi thấy một bên mắt mờ đi như bị trời mưa . Thì ra bãi nước bọt oan nghiệt đó văng thẳng vào mắt kính bên phải của tôi .
Sau giây phút bàng hoàng ấy tôi đuổi theo chú chàng đang chạy phía trước và bóp còi . Khi đi ngang anh ta – một chàng trai trẻ khá đẹp mã – Tôi nói :
- Này anh bạn !
Khi anh ta nhìn sang, tôi liền chỉ bãi nước bọt trên mắt kính của mình .
Và anh ta chỉ nhìn tôi cười cười vẽ rất vô cảm . ..
Đó không phải là nụ cười trừ, cũng không phải là nụ cười gượng . Tôi chỉ biết gọi đó là nụ cười vô cảm mà thôi .
Trời ơi ! tôi còn biết làm gì trước những con người như vậy ? Ăn mặc láng cóong, xe đời mới bóng lộn , mặt mũi trông rất khôi ngô … nhưng hành xử ngòai đường quá tồi tệ , thậm chí khi thấy mình sai cũng không có một lời xin lỗi …Tôi la lối, chưỡi bới anh ta hay lên lớp dạy anh ta bằng một bài học rằng chẳng bao giờ nên nhổ mước bọt ngòai đường như vậy chăng ? Để làm gì mới được chứ ? trong khi bãi nước bọt ghê tởm ấy đang từ từ chảy xuống mặt tôi …
Tôi đành dừng xe lại, lên lề Đại lộ Lê Lợi – đường phố lớn và tiêu biểu nhất cho cái Hòn Ngọc Viễn Đông nầy – rút khăn lau nước miếng của một kẻ xa lạ - Không biết anh ta có bệnh gì không ? – và mang kính vào chạy nhanh về nhà để rửa mặt
Buổi tối khi cả nhà quây quần ăn cơm , tôi kể chuyện ấy cho lũ trẻ nghe . Chúng đều nhăn mặt , thằng con trai còn diễu :
- Hên cho Bố , nhờ cái kiếng chứ không Bố sẽ trúng độc châm của nàng A Tử phóng vô mắt rồi …
Sài Gòn đêm đẹp quá !
II .- CHUYỆN THỨ HAI :
Một lần khác , tôi chạy xe trên đường phố lúc chập chọang tối , lưu lượng xe không cao nhưng người ta chạy nối đuôi nhau là chuyện thường .
Đang chạy ngon trớn thì phía trước hai chàng trẻ tuổi đèo nhau vừa chạy xe vừa hút thuốc . Bỗng chú lái xe ngồi phía trước nói gì đó quơ tay cầm điếu thuốc lên và đụng phải cánh tay chàng ngồi sau. Tàn lửa của thuốc lá bay tung tóe ập váo mặt tôi !
Phản xạ tự nhiên của tôi là nhắm mắt lại và đưa một tay lên che ! Cũng may là lúc ấy xe ít, tôi chỉ bị lạng quạng một chút thôi và cũng may tàn lửa của thuốc lá cũng tắt khi bay đến mặt tôi .
Thật khiếp !
Các bạn !
Có bao giờ các bạn bị cảnh nầy chưa ?
Riêng tôi đã một lần bị như vừa kể và tôi rất ưu phiền cho sự giáo dục về văn minh trên đường phố của ta .
Ngược dòng thời gian, tôi không thể nào quên được những câu chuyện về văn minh trên đường phố hay nơi công cộng trước năm 75 .
Hồi đó tôi đi học bằng xe buýt , đi tuyến Cây Mai – Cây Gõ hoặc Phú Lâm . Khách đường nầy cũng khá đông . Tôi ở đầu tuyến đường nên lên xe thường có chỗ ngồi . Nhưng khi ra tới trường thì xe chật cứng . Bọn con trai tụi tôi tất cả đều đứng đu theo những sợi dây treo trên nóc xe . Cảnh một người thanh niên hay thiếu nữ đứng lên nhường chỗ cho một cụ già , một chị phụ nữ có bầu hay đang bồng, dắt cháu nhỏ là một chuyện rất thường, trên chuyến xe nào cũng có . Thảng hoặc có một anh chàng nào đó cứ ngồi lì lại , không nhường ghế cho ngừơi già thì lập tức có nhiều đôi mắt nhìn anh ta một cách hoặc là biểu lộ sự khó chịu, dè bĩu ; hoặc khuyến khích anh chàng hãy làm việc tốt đi …
Mấy hôm trước tôi có việc phải đi xe buýt , xe đông nghẹt người, và nhiều cảnh trái tai gay mắt làm tôi rất buồn phiền ; Cảnh nhiều nam thanh nữ tú chểm chệ ngồi trên ghế mặc cho một cụ già xiêu tới ngã lui mỗi khi xe vọt lên hay thắng lại ... Có mấy người đưa tay ra đỡ cụ già nhưng đứng một mình còn chưa vững thì còn dắt díu ai được nữa ?
Nhìn cảnh bây giờ, nhớ chuyện xưa tôi thấy lòng buồn man mác ! Ôi mấy chục năm dài đã trôi qua, xã hội chẳng tiến thì chớ, sao lại thụt lùi ?
Nhớ một Entry của một người bạn viết “ Muốn làm người tốt cũng…khó !” .
Thật đúng như vậy .
Sài Gòn xưa ...
III .- CHUYỆN THỨ BA:
Một hôm trên đường về nhà , đến ngã ba Lữ Gia - Nguyễn thị Nhỏ thì gặp đèn đỏ . Tôi ngừng xe lại . Bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng rít thắng ken két . Tôi ngóai nhìn lại thì thấy một anh đạp xe ba gác chở đồ lùm xùm xem ra rất nặng, thắng xe phía sau tôi . Anh ta la lối om sòm :
- Mẹ ! thằng cha thật cà chớn ! Không có Cảnh sát giao thông thì chạy luôn đi …
Ôi muốn làm người tốt đâu có dễ , còn bị chưỡi nữa là khác !
SG , 9/2009