NGỌC VÀ ĐÁ
Viết riêng cho KIM
Một anh nhà giàu kia một hôm được vợ mua cho một chiếc nhẫn hột xoàn nhân kỷ niệm 10 năm ngày họ kết hôn . Theo lời bà vợ thì chiếc nhẫn xoàn nầy trị giá đến 3 ngàn đô la .
Anh chàng quý chiếc nhẫn lắm, không dám đem ra đeo thường , chỉ khi có hội hè, tiệc tùng gì anh mới đeo . Thấy thế chị vợ nói : Cứ đeo đi , cất làm gì ? Có của phải xài chứ ? Anh chồng nói : Chiếc nhẫn mắc tiền , quý lắm , đeo thường sợ không giữ được .
Một hôm đi tiệc , anh ta nhậu xỉn và đánh mất chiếc nhẫn !
Khi tỉnh rượu biết chiếc nhẫn đã mất, anh ta tiếc ngơ tiếc ngẫn , vật vã suốt mấy ngày, nhưng anh ta không dám nói với vợ , chỉ nằm lăn lóc, người cứ gay gay sốt , không ăn ngủ được …
Chị vợ thấy tình trạng ấy , hỏi, nhưng anh ta nói không sao , chỉ bị cảm xoàng mà thôi .
Tiếc của , anh ta thầm trách vợ mua chi chiếc nhẫn đắt tiền như vậy để rồi anh ta không giữ được , làm mất . Thật đáng tiếc !!
Anh ta nhớ rằng tuy anh ta giàu có nhưng cả đời chưa bao giờ dám sắm cho mình một món đồ có giá trị cao như vậy .
Đó là một đồ vật quý giá mà anh ta có trong tay từ ngày anh ta bắt đầu giàu có . Nhưng nó đã mất ! Sự tiếc nuối thật không sao tả xiết . Không có gì đền bù được . Nhiều đêm anh ta trằn trọc, không ngủ , tiếc một món đồ đắt tiền, quý giá không còn trong tầm tay mình nữa ….
Một hôm có đám cưới cậu em . Hai vợ chồng sửa soạn dữ lắm để đi dự tiệc . Thấy ông chồng không đeo nhẫn chị vợ hỏi : “ Nhẫn đâu rồi ? sao không đeo ?”Anh chồng ú ớ không nói được . Bị vợ hạch mãi đành phải thú thật rằng đã đánh mất !…mặt anh ta xìu xuống , miệng méo xẹo …chực khóc !
Vợ thấy tội nghiệp bèn cười, nói : “ Chiếc nhẫn đó là kim cương giả , chỉ đáng 200 đô la mà thôi, đừng có tiếc !...”
Anh chàng mừng quá , hỏi dồn : “ Thiệt hả em ? Làm anh tiếc gần chết ! Mấy hôm rày ăn ngủ không yên …
…và anh ta tươi tỉnh, vui vẻ lại ngay như ngày được vợ tặng chiếc nhẫn mà chị ta nói là giá 3 ngàn đô !
Một món đồ có giá trị càng cao thì khi mất đi sự tiếc rẻ của chúng ta càng lớn và ngược lại .
Con người cũng thế , có những người bạn tốt của chúng ta khi họ ra khỏi đời sống tình cảm của chúng ta thường khiến cho chúng ta bùi ngùi thương tiếc khôn nguôi; ngược lại, khi chúng ta chấm dứt quan hệ với một người bạn xấu thì chúng ta thường thở phào nhẹ nhỏm , như trút được một gánh nặng trong lòng
Các bạn !
Có bao giờ bạn quen , thân hoặc yêu một người và đã từng đánh giá rất cao phẩm chất của con người ấy , nhưng về sau hối tiếc vì mình đã lầm như câu tục dao người ta nói :” Tưởng giếng sâu em nối sợi dây dài / Ngờ đâu giếng cạn tiếc hoài sợi dây !” ?
Bạn đã có bao giờ đánh mất một món đồ quý hay không quý chưa ?; mất một người bạn đáng trọng hay đáng khinh chưa ?
Cảm nghĩ của bạn về những mất mát đó ra sao ?